Cạnh tranh thương nghiệp từ trước đến nay đều luôn luôn kịch liệt, đặc biệt là ngành đặc thù giống như ngành sản xuất y dược phẩm.
Nếu ban đầu Tiêu Hàm thể hiện công ty sẽ phát triển theo hướng sản xuất y dược phẩm, thì cho dù Hạ gia có dùng hết năng lực nâng đỡ cô, cô cũng không thể dễ dàng đưa 'hồng nhan' ra thị trường. Chẳng qua bây giờ cô đã có nền tảng nhất định, mấy kẻ đầu sỏ đó muốn hạn chế sự phát triển của công ty trong tay Hạ Minh Châu, không phải chuyện cứ muốn là được.
Kể cả hiện tại, vẫn có không ít người trà trộn vào công ty để đánh cắp bí mật thương mại, đặc biệt là phương pháp điều chế 'hồng nhan số 2' đâu.
Đáng tiếc trên dưới toàn bộ công ty, ngoại trừ Tiêu Hàm, không ai biết phương pháp điều chế là gì.
Tiêu Hàm hơi suy tư một lát, cảm thấy hiện giờ có lẽ rất nhiều người đều hận cô thấu xương.
Cho nên khi gặp phải một đám người mang biểu hiện của kẻ bắt cóc, còn định động thủ với cô, Tiêu Hàm cũng không hề bất ngờ.
Tiêu Hàm phun tào cùng 9526, "Tôi còn tưởng mình phải chờ thêm một thời gian nữa chứ?"
Trên đời này vốn chẳng có chốn nào hoàn toàn trong sạch, dưới ánh mặt trời còn có từng đợt bóng đêm, huống chi là nơi tranh đấu vì lợi ích như thương trường.
Đối với sự an toàn của ký chủ, trong lòng 9526 vốn còn hơi lo lắng, nhưng sau khi nghe ký chủ phun tào, tâm tình lập tức bình tĩnh trở lại, chuẩn bị ăn dưa xem kịch.
Chẳng qua ngay sau đó, bọn họ hoàn toàn không thể giữ nổi suy nghĩ như vậy nữa.
Có phú hào hàng tỉ nào ra tay đánh người như đánh bao cát, đánh xong còn ném hết những người có ý định không tốt với mình vào góc tường sao.
Sau khi đánh cho đám người mang biểu hiện của kẻ bắt cóc này một trận, tước hết mấy đồ vật có thể dùng làm vũ khí trên người bọn họ đi, Tiêu Hàm mới dừng lại, im lặng lấy điện thoại ra gọi công an, gọi công an xong, cô cũng không rời khỏi hiện trường ngay, mà là ngồi xuống lục tìm di động của bọn họ.
Tra cứu lịch sử hoạt động của vài cái điện thoại, cho dù bên trong không lưu lại nhật ký liên lạc gì, nhưng Tiêu Hàm vẫn có thể nhìn ra một vài dấu vết, cô hơi nhíu mày.
"Hình như bọn họ không phải là do đối thủ cạnh tranh phái tới."
Tịch Ẩn.
Như đã nói, muốn tìm một công ty trong sạch nơi thương trường là chuyện cực kỳ khó khăn, đặc biệt những công ty có thời gian tồn tại càng lâu, thế lực càng lớn, mấy việc bẩn thỉu không thể để lộ ra ngoài ánh sáng cũng càng nhiều, Tịch Ẩn thân làm người đứng ở địa vị cao, có vài việc không cần hắn tự mình động thủ, chỉ cần tuỳ tuỳ tiện tiện ném một số tiền đi là sẽ có người thay hắn xử lý.
Còn vì sao lại hận Hạ Minh Châu như vậy, lý do của Tịch Ẩn thực sự quá nhiều, Hạ Tình sợ hãi cô, sự tồn tại của Hạ Minh Châu khiến cho cô ấy cảm thấy bị tổn thương, chưa kể công ty của Hạ Minh Châu còn gây ra ảnh hưởng tiêu cực đến ích lợi của Tịch thị, thậm chí là uy vọng của hắn ở Tịch gia.
Một người chướng mắt như thế, nếu như biến mất rồi, không phải hắn và Hạ Tình sẽ càng hạnh phúc hơn à?
Cho nên mệnh lệnh của hắn là, sau khi lấy được phương pháp điều chế, lập tức gϊếŧ chết, xong thì ném thi thể xuống biển.
Lúc biết những người đó không thành công, Tịch Ẩn cực kỳ không cao hứng, hắn đường đường là tổng tài của Tịch thị, cuộc đời của hắn không nên tồn tại bất cứ thất bại nào, Hạ Minh Châu là cái thá gì chứ, chẳng qua là một người bình thường mà hắn có thể tuỳ tay bóp chết thôi.
Tịch Ẩn không lo những người đó sẽ nói gì gây bất lợi cho hắn, bởi vì không có chứng cứ nào chứng minh được, hắn có liên quan đến chuyện Hạ Minh Châu bị tập kích.
Tiêu Hàm không để bất kỳ ai khác biết chuyện này, bao gồm cả Hạ phụ, bên phía cảnh sát tỏ vẻ sẽ tận lực điều tra, nhưng cô cảm thấy bản thân không thể ngồi yên không làm cái gì, cũng không muốn mượn dùng lực lượng của quân đội, thứ nhất là bởi vì Tiêu Hàm cảm thấy giá trị hiện tại của mình vẫn chưa đủ, chưa đủ để khiến quân đội nguyện ý vì cô mà đối đầu với Tịch gia, cùng lắm chỉ có thể khi dễ Tịch Ẩn một chút. Thứ hai, Tiêu Hàm thân làm một thương nhân xuất sắc, chẳng lẽ lại không hiểu cái giá của việc thiếu nợ nhân tình hay sao, huống chi nhân tình lớn như vậy sẽ dễ làm cô rơi vào thế yếu trong quá trình hợp tác.
9526 hỏi, "Ký chủ, cô muốn tự mình động thủ à?"
Tiêu Hàm tuỳ tiện khoanh tay, đôi mắt khẽ híp lại, "Đúng vậy. Người ta đã đánh tới cửa rồi, tôi cũng phải tìm cách lấy lại vài phần mặt mũi mới công bằng chứ."
Một mình thì quả thực có hơi đơn bạc, nhưng không ai đoán trước được kết quả cuối cùng đâu.
Không quá hai ngày, giám đốc của công ty báo cáo với cô, đã chọn được người phù hợp cho chức vị thư ký bên cạnh cô.
Chức vị thư ký bên cạnh Hạ Minh Châu, trên thực tế bị không ít người hướng đến, không ai không biết công ty có thể phát triển mạnh mẽ trong nửa năm ngắn ngủi như vậy, thậm chí không hề thua kém các xí nghiệp đứng đầu, kỳ thực hoàn toàn dựa vào năng lực của một mình Hạ Minh Châu, cô chính là người vạch ra quyết sách kiêm người phát minh nghiên cứu sản phẩm của công ty, nói dễ hiểu hơn, công ty mất đi ai cũng được, nhưng chắc chắn không thể mất đi cô.
Nếu một ngày nào đó cô không còn nữa, công ty này tuyệt đối không có khả năng tiếp tục tồn tại.
Trở thành thư ký của cô, là chuyện rất nhiều người ước mơ tha thiết. Chẳng qua Tiêu Hàm tìm vài người phát ngôn chỉ vì muốn để họ xử lý sự vụ khi cô vắng mặt, nhân tiện đối phó với mấy người cô không muốn gặp mà thôi.
Giám đốc tương đối để tâm đến chuyện tuyển dụng thư ký cho tổng tài, sắp xếp đủ loại phỏng vấn cùng kiểm tra cực kỳ khắt khe, người có thể đứng trước mặt Hạ tổng nào có ai không phải vượt năm ải, chém sáu tướng[1] chứ.
Khi nhận được điện thoại của giám đốc, Tiêu Hàm đang quan sát phần tư liệu cô vừa tìm thấy trên máy tính.
Rất nhiều người cho rằng nơi bọn họ lưu giữ tư liệu vô cùng an toàn, lại không biết đối với một số người mà nói, việc này chỉ khó khăn ở chỗ có thể xâm nhập hợp pháp hay không, cũng may quỹ đạo phát triển của thế giới hiện tại giống hệt như thế giới thứ hai, cùng một trình độ phát triển internet, các chức vị của bộ máy hành chính quốc gia đều không có gì khác biệt.
Tiêu Hàm thập phần cẩn thận vận dụng những kiến thức đã học được từ người bạn thân tại thế giới thứ hai để tìm hiểu toàn bộ thông tin liên quan đến Tịch gia, cho dù có người phát hiện ra dấu vết, cũng sẽ chỉ tưởng là đồng nghiệp vừa mới kiểm tra qua chỗ này.
Lượng thông tin quá lớn, bước tiếp theo đành phải dựa vào năng lực sàng lọc thông tin của cô, Tiêu Hàm mệt mỏi ấn nhẹ lên thái dương.
Cô rất coi trọng người sắp trở thành thư ký giúp và hỗ trợ cô đơn giản hoá sự vụ hằng ngày, nên vừa nhận được điện thoại của giám đốc, Tiêu Hàm liền đóng máy tính lại, "Mời bọn họ vào đi."
Cô bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, "Đúng rồi, tổng cộng có bao nhiêu người?"
Giám đốc bên kia điện thoại tựa hồ hơi chần chừ một chút, trả lời, "Hạ tổng, chỉ có một người duy nhất thôi."
Nhìn thấy Kiều Ngư một thân áo sơ mi màu trắng, kết hợp cùng quần tây càng làm nổi bật khí chất ôn hoà vô hại bước vào, muốn hỏi Tiêu Hàm có kinh ngạc không sao? Cô quả thực có hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức nhanh chóng bình ổn tâm tình.
Chẳng qua 9526 có vẻ bị kinh hách không nhỏ, khẽ mở miệng thì thầm, "Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì khó tránh khỏi."
Tiêu Hàm im lặng đối mặt với Kiều Ngư, cả hai người đều im lặng nhìn nhau suốt bảy phút.
Kiều Ngư bị nhìn chằm chằm như vậy, gương mặt dần dần được nhuộm bởi một màu hồng nhạt, cảm giác ngượng ngùng quá mức rõ ràng, "Hạ tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi." Sự vui sướng trong giọng nói tựa như dòng nước chuẩn bị hiện hình tràn ra bên ngoài.
Tiêu Hàm bình tĩnh chuyển tầm mắt sang sơ yếu lý lịch của hắn cùng bản ghi chép các loại phỏng vấn và kiểm tra,
Hai chữ ưu tú tựa hồ đã đánh giá thấp hắn, tốt nghiệp trường đại học hàng đầu thế giới, nhân tài như vậy, cần gì phải uỷ khuất bản thân đến nơi này của cô làm một thư ký nho nhỏ chứ? Tiêu Hàm cũng không tử bì lại liểm[2] muốn mời hắn tới.
Nên cô khép folder lại, mặt vô biểu tình, "Tôi không định tuyển dụng cậu, cậu có thể đi rồi."
Trên gương mặt trắng nõn của Kiều Ngư xuất hiện một tia kinh hoảng, "Xin hãy tin tôi, tôi rất ưu tú, hơn nữa thân thủ của tôi tuyệt đối không tồi."
Kiều Ngư biết chuyện cô bị tập kích rồi sao, còn về thân thủ của hắn, Tiêu Hàm không hề hoài nghi, dù sao đối phương cũng là quân tam đại.
"Không thể." Tiêu Hàm không chút lưu tình vạch trần mục đích của Kiều Ngư, "Công ty không chấp nhận tình yêu văn phòng."
Kiều Ngư uỷ khuất bẹp bẹp miệng, "Em đâu có thích tôi."
Tiêu Hàm lạnh mặt, "Yêu thầm cũng không được."
***
Tiêu Hàm vẫn làm việc theo phong cách không chừa lại chút đường lui cho bản thân, sau khi bóp chết hết thảy mọi mầm mống tai hoạ từ trong trứng nước, cô liền quay đầu chuyên tâm đối phó với Tịch Ẩn, cảm giác không thể chơi chết hắn thực sự rất khó chịu,
Nhưng sao cô có thể nói ra những lời này chứ, nếu lỡ để người hay suy nghĩ lệch lạc nghe được thì, ha hả.
Tiêu Hàm bắt tay cùng viên cảnh sát phụ trách vụ án của cô, lúc một câu 'Hợp tác vui vẻ' vừa dứt, tâm tình lập tức trở nên suиɠ sướиɠ trong nháy mắt.
Cảnh sát đại khái cũng là lần đầu tiên gặp phải loại án như vậy, bọn họ còn chưa kịp điều tra rõ ràng, người bị hại đã chủ động tích cực tìm kiếm chứng cứ, hơn nữa cử chỉ của cô giống như thập phần quen thuộc với quy trình của bọn họ, từng chứng cứ đều chứa tính hợp pháp cao, thật khiến người ta hoài nghi có phải vị Hạ tiểu thư này từng thi vào học viện cảnh sát hay không.
Kỳ thực, Tiêu Hàm hoàn toàn có thể dùng phương pháp khác đối phó Tịch Ẩn, ví dụ như về mặt thương nghiệp, chỉ cần liên tiếp cho ra mắt vài sản phẩm mới đả kích sản nghiệp của Tịch gia, hoặc là chèn ép Tịch gia trong các lĩnh vực khác.
Nhưng Tiêu Hàm lại cố tình nắm chặt không buông chuyện Tịch Ẩn thuê người tập kích cô, thứ nhất là bởi vì hành động đó của Tịch Ẩn đã chân chính chọc giận Tiêu Hàm, thứ hai, cô thực sự rất muốn nhìn thấy một Tịch Ẩn luôn cao cao tại thượng, bởi vì một việc nhỏ trong miệng hắn mà bị ngã xuống bùn đất, ở kiếp trước, nguyên chủ không ngừng sử dụng phương thức này chà đạp tâm lý của người cô ấy ghét, đương nhiên phương thức này sẽ càng gây ra tổn thương nặng nề hơn khi đối phương là một người kiêu ngạo tự phụ như Tịch Ẩn.
***
Tổng tài của Tịch thị bị tố cáo có hành vi cạnh tranh không lành mạnh, thuê người tập kích đối thủ, các cảnh sát còn đến tận nơi mời người về trụ sở để hỗ trợ điều tra, đám phóng viên vừa nhận được tin tức liền chạy tới giống như muỗi thấy máu, cuối cùng vô tình tìm ra không ít chứng cứ chứng minh Tịch Ẩn là một tổng tài cuồng vọng tự đại, tâm can bất chính[3].
Bọn họ tựa hồ đã quên mất ai là người từng nhiều lần ca ngợi diện mạo và gia thế của Tịch Ẩn, mệnh danh hắn là đệ nhất công tử, kim cương vương lão ngũ[4] khiến vô số nữ nhân si mê vào mấy năm trước.
Tóm lại, lần này Tịch Ẩn thật sự gặp phải phiền toái cực kỳ lớn, Tịch gia không chỉ phải thuê một đoàn luật sư để đưa Tịch Ẩn ra ngoài, mà còn phải tìm cách giảm bớt những ảnh hưởng tiêu cực đối với xí nghiệp Tịch thị đến mức tối đa, có thể nói là sứt đầu mẻ trán[5].
Sau khi chuyển giao toàn bộ chứng cứ sang bên cảnh sát, Tiêu Hàm liền không tham dự vào chuyện này nữa, phóng viên gì đó đứng chờ ở ngoài công ty cũng trực tiếp ném cho giám đốc giải quyết.
Cô không lo lắng Tịch gia sẽ dùng tiền hay quyền giúp Tịch Ẩn trắng án, nếu loại chuyện như vậy chỉ cần tuỳ tiện tốn chút tiền liền có thể giải quyết xong, thì thế giới này nên loại bỏ chức vụ luật sư đi là vừa, trên phương diện pháp luật mà nói, Tiêu Hàm vẫn thuần thục hơn bọn họ nhiều, việc bọn họ làm được hiện giờ, chính là cố gắng nghĩ ra phương pháp giúp Tịch Ẩn giảm án đi, kiên trì một chút, biết đâu sẽ chỉ ở trong đó hơn mười ngày thôi.
Hạ phụ xác định Tiêu Hàm không bị tổn thương trầy xước gì, mới hỏi đến chuyện khác, "Việc này, Tiểu Tình có biết không?"
"Cô ấy không biết."
Căn cứ vào những thứ cô điều tra được, Hạ Tình thực sự không biết chuyện Tịch Ẩn đã làm.
Hạ phụ nghe cô trả lời xong, cũng thoáng thở dài một hơi, Minh Châu chắc chắn như thế thì ông yên tâm rồi.
Tiêu Hàm vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Hạ phụ, liền đụng phải Hạ Tình, dáng vẻ của cô thoạt nhìn muốn nói lại thôi.
[1] Vượt năm ải, chém sáu tướng:
Trong hồi 27 của tiểu thuyết 'Tam quốc diễn nghĩa', tác giả La Quán Trung mô tả sự tích Quan Vũ sau khi treo ấn từ quan, cáo biệt Tào Tháo, mang hai phu nhân đi về Hà Bắc để gặp Lưu Bị.
Quan Vũ được mô tả là lần lượt phải trải qua đủ 5 ải. Vì không xin Tào Tháo nên Quan Vũ qua mỗi ải đều bị ngăn cản, bất đắc dĩ phải chém 6 tướng của Tào Tháo, bao gồm Khổng Tú, Mạnh Thản, Hàn Phúc, Biện Hỉ, Vương Thực và Tần Kỳ.
Chiến tích này được ghi nhớ như bằng chứng về sức mạnh vô song trong cuộc đời đầy thăng trầm của Quan Vũ.
[2] Tử bì lại liểm (死皮赖脸): Mặt dày, không biết xấu hổ.
[3] Tâm can bất chính: Lòng dạ đen tối.
[4] Kim cương vương lão ngũ: Chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:
1. Nhiều tiền, có sự nghiệp; hoặc thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng đại học, hoặc học đại học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.
[5] Sứt đầu mẻ trán: Bị thương tích, thương tổn nặng.
==========
Người như Tịch Ẩn nên bị ấn đầu xuống đánh cho tỉnh :)))))