Tịch Ẩn ngoài ý muốn gặp được Hạ Tình, nhưng Hạ Tình cũng là một trong số ít người có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn,
Khí chất thanh lãnh quật cường, cùng đôi mắt như thể đã trải qua rất nhiều chuyện, còn có loại tang thương thành thục không nên xuất hiện ở mấy người trẻ tuổi, tựa như một chén canh mê hồn không ngừng kêu gọi Tịch Ẩn, khiến hắn muốn tìm hiểu những bí mật của cô, muốn thấy thêm những biểu cảm khác trên gương mặt của cô.
Mà sau vài ngày quen biết ngắn ngủi, lần đầu tiên Tịch Ẩn chứng kiến Hạ Tình chỉ vừa mới liếc mắt nhìn qua ai đó, cảm xúc đã dao động mãnh liệt như vậy, cô hơi cắn môi, dùng mắt thường cũng có thể quan sát được phần miệng có dấu vết trắng bệch do bị răng cắn.
Không hiểu sao Tịch Ẩn lại cảm thấy có chút đau lòng,
Là người sáng lập của 'hồng nhan' đang trở thành xu hướng dạo gần đây, phó tổng của hắn còn nhắc nhở hắn phải cẩn thận chú tâm cô ta một chút, bởi vì mấy hợp đồng lớn của công ty đều bị công ty của cô ta đoạt đi rồi.
Thù mới hận cũ.
Tịch Ẩn cúi đầu nói nhỏ bên tai của Hạ Tình, phần cổ trắng như tuyết bị hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào cũng dần nhiễm một màu hồng nhạt, Hạ Tình cảm thấy hơi ngứa liền nghiêng đầu né tránh theo bản năng,
Nhưng sau khi nghe rõ hắn nói gì, lại ngây ngẩn cả người,
"Có muốn anh giúp em đối phó với cô ta không?" Tịch Ẩn thong thả ung dung lên tiếng.
Hạ Tình thừa nhận, khi nhìn thấy Hạ Minh Châu trong tiệc rượu, đặc biệt là dọc đường đi còn nghe những người khác không ngừng bàn luận về cô ta, trong lòng Hạ Tình liền dâng lên một tư vị phức tạp.
Trên thực tế, ngoại trừ Hạ phụ, Hạ Tình là người duy nhất không cảm thấy ngoài ý muốn đối với sự thành công nhanh chóng của Hạ Minh Châu.
Biết trước chuyện tương lai, đôi khi sẽ không khiến ta vui vẻ như trong tưởng tượng.
Cả hai đời đều lợi hại tới mức đáng sợ như vậy, cô thật sự có thể bảo vệ được những thứ thuộc về cô trước mặt Hạ Minh Châu sao? Hạ Tình không khỏi sinh ra hoài nghi đối với chính mình.
Không lẽ sự nỗ lực của cô ở Hạ thị đều là vô dụng?
Lúc này thanh âm của Hạ phụ đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, "Tiểu Tình."
Nhìn thấy Hạ phụ cùng Hạ mẫu một thân sườn xám ưu nhã đang khoác tay ông, Tiêu Hàm không thể không bước tới, ngữ khí ôn hoà ân cần chào hỏi, "Ba, mẹ."
Gương mặt của Hạ phụ chứa đầy ý cười, "Minh Châu."
Chuyện Hạ gia nhận nhầm con hơn hai mươi năm sớm đã lan truyền khắp giới thượng lưu, không ít người đến đây chỉ vì muốn xem Hạ gia sẽ xử lí tình huống này như thế nào, tuy hướng phát triển của sự việc hơi khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hai chữ ba mẹ kia, đều đi vào tai của những người có tâm xung quanh.
Tiêu Hàm thần sắc đạm nhiên, giống hệt như lời cô từng nói lúc trước, cho dù có rời khỏi Hạ gia, thái độ của cô đối với Hạ phụ Hạ mẫu cũng sẽ không có bất luận thay đổi gì.
Chẳng qua biểu cảm trên khuôn mặt của Hạ Tình lại có chút biến hoá, tuy trong lòng cô hiểu rõ rằng, Hạ phụ Hạ mẫu tuyệt đối không có khả năng đột nhiên trở nên tàn nhẫn vứt bỏ Hạ Minh Châu, tựa như kiếp trước vậy, kể cả khi công ty đã bị Hạ Minh Châu bá chiếm, Hạ phụ bị cô ta chọc cho tức giận đến mức phải nằm viện, thì Hạ mẫu vẫn luôn ôm hy vọng cô ta sẽ tỉnh ngộ quay đầu.
Chú ý tới biểu cảm trên khuôn mặt của Hạ Tình, trong lòng Hạ phụ khẽ thở dài một hơi, ông không dùng phương thức huấn luyện dành cho Minh Châu áp dụng lên Hạ Tình, bởi vì kỳ vọng của ông đối với Hạ Tình, chỉ dừng lại ở vị trí một người thừa kế đủ tư cách, chờ khi nào cô có thể học cách bình thường hoá quan hệ giữa cô và Minh Châu, nếu được thì cố gắng nâng đỡ lẫn nhau, học cách lấy ích lợi của công ty Hạ thị làm trung tâm, bằng thân phận người thừa kế của Hạ gia, thì ông mới chân chính yên lòng được.
Hạ mẫu không để tâm nhiều như thế, trực tiếp buông tay Hạ phụ, lôi kéo Hạ Minh Châu, lén nhỏ giọng oán trách, "Con đã không về nhà bao lâu rồi, lời hứa một tuần sẽ về thăm mẹ ít nhất một lần đâu."
Không thể trách Hạ mẫu thất thố, con gái luôn gần gũi kề cạnh hơn hai mươi năm, cho dù đi du học nước ngoài vẫn thường xuyên gọi điện video trò chuyện, hiện tại lại vội vàng chạy khắp nơi gây dựng sự nghiệp, mười ngày nửa tháng đều không nhìn thấy bóng người, lần nào liên lạc không phải đang họp thì cũng là đã đi công tác.
Dù sao trong trường hợp ở trước mặt công chúng như thế này, Hạ mẫu sẽ không làm ra hành động gì có ảnh hưởng quá mức đến hình tượng phu nhân ưu nhã của bà, vừa nghe Tiêu Hàm đáp ứng sẽ về nhà dùng bữa vào mấy ngày sau, liền lập tức tươi cười rạng rỡ.
Hạ phụ đương nhiên không thể buông tha cho bạn bè của con gái mình, bọn họ biết Dịch Phi, khi Minh Châu còn ở nhà, cô có từng đến chơi vài lần, là một đứa trẻ thập phần lương thiện hào phóng.
Dịch Phi điềm đạm mỉm cười giới thiệu, "Đây là em họ bên ngoại của cháu, tên Kiều Ngư, bị cháu bắt làm bạn nam đi cùng."
Kiều Ngư có một gương mặt đặc biệt ngoan ngoãn, cực kỳ được lòng các trưởng bối, Hạ mẫu vừa nhìn thấy hắn liền yêu thích không thôi, vô cùng hoà ái dễ gần hỏi, bao nhiêu tuổi rồi, đang đi học hay đi làm. Trò chuyện một lúc lại cảm thấy tiếc nuối vì không thể sinh thêm một người em trai đáng yêu hiểu chuyện như vậy cho Minh Châu, Tiểu Tình.
Hạ Tình đối mặt với Kiều Ngư, liền nhịn không được ngẩn người, không ít ký ức của kiếp trước tựa như một thước phim quay chậm dần tái hiện trong đầu.
Kiều Ngư, thân ảnh luôn đi theo phía sau Hạ Minh Châu, si tâm không đổi, chẳng qua chưa từng được đối phương đáp lại dù chỉ một lần.
Kiếp trước cô không chỉ oán hận Hạ Minh Châu mà còn oán hận cả những người bên cạnh cô ta, nhưng chỉ có một mình Kiều Ngư khiến cô không thể oán hận nổi, trong ấn tượng của Hạ Tình, Kiều Ngư vĩnh viễn là một thiếu niên dễ dàng ngượng ngùng, thanh thuần sạch sẽ.
Người như vậy, sao lại cố tình không phải Hạ Minh Châu thì không thể?
Ánh mắt Hạ Tình nhìn Kiều Ngư không khỏi mang theo chút đồng cảm, không rõ trong kiếp này, hắn có còn một hai phải theo đuổi Hạ Minh Châu nữa hay không,
Tịch Ẩn hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi, "Em thích loại hình như thế sao?"
"Làm gì có chuyện đó?" Hạ Tình lập tức phản bác theo bản năng, cô cùng lắm cũng chỉ hâm mộ sự thâm tình của Kiều Ngư đối với Hạ Minh Châu mà thôi, được một người yêu thương đến mức sẵn sàng hy sinh không cần đền đáp, là chuyện tốt đẹp biết bao nhiêu.
Tịch Ẩn nhấp môi mang theo chút tuỳ ý cười nói, "Không phải thì tốt."
Thính lực của Tiêu Hàm vốn rất tốt, đương nhiên cũng nghe rõ từng câu từng chữ trong đoạn đối thoại giữa Hạ Tình và Tịch Ẩn, bao gồm cả ánh mắt đồng cảm mà Hạ Tình dành cho Kiều Ngư cũng bị cô chú ý đến.
Hình như Hạ Tình vẫn chưa học được cách che dấu cảm xúc của chính mình.
Cùng là mang theo ký ức của kiếp trước, thậm chí càng đầy đủ hơn so với Hạ Tình, Tiêu Hàm không cần suy nghĩ cũng biết rõ tâm tư của cô ấy, liếc mắt nhìn qua mọi người xung quanh, Dịch Phi vô tình tạo nên một mối nghiệt duyên đang cười hì hì, Kiều Ngư cố ý tỏ ra ngượng ngùng vô hại, còn có Hạ Tình chưa kịp thu hồi ánh mắt đồng cảm.
Tiêu Hàm ha hả hai tiếng trong lòng.
"Không rõ nếu Hạ Tình biết người gϊếŧ chết cô ấy ở kiếp trước là Kiều Ngư, thì sẽ để lộ ra biểu tình gì."
9526: "...... Chắc là sẽ rất muốn khóc đi."
Tiêu Hàm: "Yên tâm, tôi chưa rảnh đến mức đấy đâu, tôi thích đơn giản hoá mọi chuyện, chứ không phải phức tạp hoá mọi chuyện."
Chẳng qua, đối tượng Hạ Tình đang thương hại quả thực chính là hung thủ đã cướp đi tính mạng của cô,
Hạ Tình chỉ nhìn thấy Kiều Ngư đối với Hạ Minh Châu si tâm không đổi, lại không biết rằng người luôn mang theo dáng vẻ vô hại như một con cừu non này, có thể vì người trong lòng mà chấp nhận vướng phải vòng lao lý.
Tự sống và trải nghiệm gần nửa đời người, đáng tiếc hơn nửa đời sau không có duyên phận chứng kiến.
Đây đại khái chính là điểm cực đoan của trọng sinh, tin tức không toàn diện, sau khi trọng sinh ít nhiều gì đều sẽ bị ám ảnh bởi những ký ức của kiếp trước, dễ dàng dẫn đến sai lầm trong việc nhìn người.
Chỉ cần buông thả bản thân một chút thôi, liền có thể vô tình đi theo vết xe đổ.
Tiêu Hàm ngẫu nhiên cảm thán vài câu, còn nhược điểm của Hạ Tình chẳng liên quan tới cô, cô lại không có đam mê thiết kế âm mưu trêu đùa người khác.
Tuy Hạ phụ không nghe rõ Hạ Tình và Tịch Ẩn đang nói cái gì, nhưng sự 'thân cận' giữa hai người khiến ông hơi nhíu mày, có lẽ là bởi vì bản thân ông vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để chứng kiến một người khác giới có những cử chỉ hành vi thân mật với con gái của mình.
Ông nghi hoặc hỏi, "Vị này là?"
"Tịch Ẩn." Khoé môi của Tịch Ẩn hơi nhếch lên, mang theo một chút ngạo nghễ.
Hạ phụ kinh ngạc, "Họ Tịch?"
"Chẳng lẽ là Tầm Dương Tịch gia?" Ngữ khí của Hạ phụ ẩn chứa vài phần tôn kính. Chẳng qua phần tôn kính này là dành cho ông nội của Tịch Ẩn, người đã tự mình thành lập nên vương quốc Tịch thị.
Các lĩnh vực bất động sản tài chính giải trí trong Hoa Quốc đều có sự góp mặt của Tịch gia, vào thời đại huy hoàng đó, ông nội của Tịch Ẩn không thể nghi ngờ chính là truyền kỳ của truyền kỳ.
Còn Tịch Ẩn, cho dù hắn có năng lực ưu tú đến đâu đi nữa, cũng rất khó khiến cho người từng trải đời như Hạ phụ cảm thấy nể phục, nếu không tính sự thưởng thức của trưởng bối đối với tiểu bối, thì xem như bình đẳng đã là không tồi rồi.
Về vấn đề Tịch Ẩn có cảm nhận được thái độ của Hạ phụ hay không, thôi miễn bàn đi, nhưng khi đối mặt với Hạ phụ, hắn quả thực vô cùng bình tĩnh.
Hạ phụ hỏi tiếp, "Vậy cậu và Tiểu Tình?"
Một tia sáng thoáng hiện qua đôi mắt của Tịch Ẩn trong chốc lát, "Tôi là...... Bạn của cô ấy."
Hạ Tình cướp lời nói tiếp, "Chỉ là bạn bè bình thường thôi." Hai người ngẫu nhiên quen biết với nhau, hắn cũng từng vô tình giúp cô khoảng một hai lần, còn về câu hỏi trước đó của hắn, Hạ Tình không quá để trong lòng, đã sớm vứt hết ra sau đầu.
Tịch Ẩn liếc mắt nhìn cô, tiếp theo liền quay sang quan sát Hạ Minh Châu, trên gương mặt tràn đầy ý cười, "Con gái của Hạ tiên sinh thật sự rất ghê gớm đó nha."
Nhắc đến con gái nhưng lại không nói rõ là người nào sao?
Hạ phụ không phải người dễ lừa gạt, một câu này vừa giống như khen ngợi cũng vừa phảng phất ý vị mỉa mai, nên hảo cảm của ông đối với Tịch Ẩn lập tức giảm xuống không ít, ngữ khí nhàn nhạt trả lời, "Tịch tiên sinh quá khen."
9526 bĩu môi: "Ký chủ, hình như hắn có ác ý với cô."
Tiêu Hàm nghĩ ngợi một chút mới lên tiếng, "Trong ký ức của Hạ Minh Châu không có ai tên là Tịch Ẩn."
Càng không có dấu vết của Tầm Dương Tịch gia, không hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện trong kiếp này, nhưng Tiêu Hàm cũng không quá để ý, mọi chuyện vốn dĩ đã lệch khỏi quỹ đạo ngay từ ban đầu rồi, "Những việc không nên xảy ra đều lần lượt xảy ra, Phương Tình trọng sinh, phỏng chừng Tịch Ẩn cũng là hiệu ứng bươm bướm[1]."
Còn về vấn đề hắn có ác ý với Tiêu Hàm hay không, thì cứ để thời gian đưa ra câu trả lời.
Nếu có Tiêu Hàm tuyệt đối sẽ tự tay chơi chết hắn.
Hạ phụ là một người khôn khéo, cũng để ý thấy thái độ của Tịch Ẩn đối với Minh Châu hình như không đúng lắm, ông đoán chuyện này ít nhiều gì đều có liên quan đến Hạ Tình, nhưng suy xét tới mối quan hệ giữa Hạ Tình và Minh Châu, ông quyết định không nói thẳng, chỉ trong tối ngoài sáng nhắc nhở Minh Châu, phải đề phòng kẻ tên Tịch Ẩn này.
Tiêu Hàm thập phần bình tĩnh, "Chắc là do con đã đoạt mất vài hợp đồng của Tịch gia."
"Tịch gia muốn lấn sân sang thị trường mỹ phẩm, vài hợp đồng đó đáng ra sẽ là bước đệm đầu tiên, chẳng qua khách hàng đổi ý, lựa chọn ký kết cùng công ty của con." Ngữ khí của Tiêu Hàm không chút kiêu ngạo, ngược lại càng khiến cho người ta cảm thấy đây là điều đương nhiên.
Hạ phụ rất vừa lòng với thái độ của cô, cũng không cho rằng hành vi của cô là đang đắc tội Tịch gia, "Thương trường như chiến trường, không có cái gì đã được chú định sẵn sẽ thuộc về mình, muốn trách thì nên trách bản thân không có bản lĩnh."
Tịch gia lớn mạnh, nhưng cũng không phải nhất thủ già thiên[2], thần thoại bất bại.
[1] Hiệu ứng bươm bướm: là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Hiệu ứng này được nhà toán học Edward Norton Lorenz khám phá ra. Khi thực hiện mô phỏng các hiện tượng thời tiết, Lorenz nhận thấy rằng nếu ông làm tròn các dữ liệu đầu vào, dù với sai số bé thế nào đi nữa, thì kết quả cuối cùng luôn khác với kết quả của dữ liệu không được làm tròn. Một thay đổi nhỏ của dữ liệu đầu vào dẫn đến một thay đổi lớn của kết quả. Tên gọi hiệu ứng cánh bướm bắt nguồn từ hình ảnh ẩn dụ: Một cơn bão chịu sự ảnh hưởng của một con bươm bướm nhỏ bé vỗ cánh ở một nơi nào đó rất xa cơn bão.
[2] Nhất thủ già thiên: Một tay che trời, ỷ quyền cậy thế để lừa dối che giấu quần chúng.
==========
Chẹp, không biết nên nói Tịch Ẩn là kiêu ngạo hay chỉ số thông minh cảm xúc quá thấp nữa :