Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng

Chương 24: Đệ nhất thiên hạ (1)




"Đại tiểu thư, người đừng doạ cô gia tương lai chạy mất nữa."

Tiêu Hàm vừa mới mở mắt ra, liền nghe được lời như vậy, người nói là một lão nhân khoảng 50 tuổi, gương mặt từ ái trung hậu, trang phục trông có vẻ hơi giống với các quản gia thời cổ đại.

Mà hiện giờ trong tay nàng đang cầm một cái roi màu đỏ rực như lửa, thân đứng giữa phố xá, ngoại trừ ánh mắt sợ hãi của mấy tiểu thương cùng người đi đường xung quanh, thì không có gì kỳ quái.

9526 nhắc nhở, "Ký chủ, đã đến vị diện thứ ba rồi."

Nghe được thanh âm quen thuộc của 9526, Tiêu Hàm hơi cong môi mỉm cười, cuộn roi lại treo vào bên hông,

"Ồ." Tiêu Hàm thẳng thắn nói, "Ta muốn trở về."

Thấy Mạc gia đại tiểu thư đã đi, mấy tiểu thương cùng người đi đường xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng con cọp cái này cũng phát giận xong rồi.

Không ai không biết Mạc đại tiểu thư của Tứ Phương tiêu cục yêu thích võ nghệ, không muốn gả chồng, chỉ cần là hôn sự mà Mạc gia chủ và Mạc phu nhân vừa ý, nàng chắc chắn sẽ đuổi đánh hôn phu tương lai một trận, khiến người ta tránh nàng hơn tránh tà, đã vậy còn thường xuyên vô cớ liên luỵ tiểu dân chúng bọn họ.

Cũng may Mạc gia đủ nhân nghĩa, mỗi khi xong việc đều phái người tới tạ lỗi bồi thường.

Những cô gia tương lai kia của Mạc gia tới một người chạy một người, thành ra đến nay Mạc gia đại tiểu thư vẫn chưa tìm được hiền phu, quả thực khiến cho Mạc gia chủ lo muốn trọc đầu.

Mà Tiêu Hàm được thừa kế ký ức của nguyên chủ cũng hiểu hiện tại đang xảy ra chuyện gì, thế giới này là thế giới võ lâm, cha mẹ của nguyên chủ đều xuất thân từ giang hồ, Mạc phụ Mạc Thăng Bình lang bạt kỳ hồ[1] từ nhỏ, dựa vào một thân bản lĩnh tạo nên thanh danh, sau đó nảy sinh tình cảm với đệ tử Lương Âm của Tử Vi Phái, qua nhiều năm tích luỹ nhân mạch, lập ra Tứ Phương tiêu cục, cùng Lương Âm vĩnh kết phu thê, kiêm điệp tình thâm, tuy Tứ Phương tiêu cục không đứng đầu giang hồ, nhưng luôn không ngừng phát triển, gia sản phong phú.

Nguyên chủ chính là trưởng nữ của Mạc Thăng Bình và Lương Âm, đại tiểu thư của Tứ Phương tiêu cục Mạc Tiểu Nhàn, lấy chữ nhàn làm tên, ý vị nhã nhặn lịch sự dịu dàng, bất quá tính cách của Mạc Tiểu Nhàn lại hoàn toàn tương phản, vừa ngay thẳng vừa dễ nổi nóng, nói một là một, hai là hai.

Vì thế không ít lần bị mẫu thân Lương Âm răn dạy, không cho nàng nói quá nhiều, tránh rước hoạ vào thân[2]. Nhưng cho dù có học được cách im lặng, cũng không thể sửa đổi được bản tính, đặc biệt từ sau khi học võ.

Căn cốt của Mạc Tiểu Nhàn không tồi, có thể khiến cho một cái xà tiên bình thường trở nên xuất thần nhập hoá[3], còn rất nghe lời nương của nàng, không ăn nói lỗ mãng nữa, mà trực tiếp động thủ luôn, nên hoạ nàng gặp phải chẳng giảm đi bao nhiêu so với trước đó.

Cũng may là nàng thật sự yêu thích võ nghệ, đại đa số thời gian đều ở tiêu cục luyện võ, chứ không phải loại rảnh rỗi cả ngày đi ra ngoài gây hoạ, chưa kể Tứ Phương tiêu cục chính là thế lực giang hồ lớn nhất vùng này, vô luận Mạc Tiểu Nhàn có chọc phải hoạ gì, Mạc phụ Mạc mẫu luôn sẵn sàng thay nàng gánh vác.

Có lẽ bởi vì nhiều năm qua chỉ có một mình nữ nhi bảo bối làm bạn, nên Mạc phụ Mạc mẫu người nào người nấy đều xem nàng như châu như báu, dù sau đó hai người có thêm một ấu tử, thì tình yêu thương dành cho Mạc Tiểu Nhàn cũng chưa từng giảm bớt nửa phần.

Năm nay đệ đệ của Mạc Tiểu Nhàn vừa tròn năm tuổi, hai má phúng phính đáng yêu đến cực điểm, từ khi đứa bé này sinh ra, người có khả năng dập tắt lửa giận của Mạc Tiểu Nhàn, khiến nàng ngừng vung roi liền nhiều thêm một vị.

Mà người uỷ thác nhiệm vụ của thế giới này cũng chính là Mạc Tiểu Nhàn.

Cuối cùng cũng nhận được một nhiệm vụ bình thường rồi, 9526 quả thực vui mừng muốn khóc.

Tiêu Hàm chân chính diện kiến cái gọi là trình tự bình thường theo lời của 9526, hoàn thành tâm nguyện của người uỷ thác. Khi nàng đang muốn nhìn kỹ nội dung của nhiệm vụ, thì nha hoàn thân cận của Mạc Tiểu Nhàn đột nhiên bước vào, "Đại tiểu thư, phu nhân mời ngài đến viện của người dùng bữa."

Vừa tới phòng khách, đập vào mắt là một nam nhân trung niên khoảng 40 tuổi, vóc người cao lớn, gương mặt mang theo vài phần khôn khéo trầm ổn, ngồi bên cạnh ông là một phụ nhân mày liễu mắt hạnh, dịu dàng tĩnh mỹ, không sai, hai người này chính là cha mẹ của Mạc Tiểu Nhàn.

Còn có nhũ mẫu đang chiếu cố tiểu đệ Mạc Phi Bạch nữa.

"Cha, nương." Tiêu Hàm bắt chước ngữ khí thường ngày của nguyên chủ, lên tiếng.

Mạc mẫu hơi nhíu mày, "Tiểu Nhàn, ngươi cũng sắp cập kê rồi, không cần phải làm loạn như vậy."

Tiêu Hàm hồi tưởng lại ký ức của Mạc Tiểu Nhàn, hoá ra vừa nãy nàng đứng ở giữa phố xá sầm uất, là để đuổi đánh vị hôn phu tương lai thứ năm của nàng.

Tuy Mạc phụ Mạc mẫu đều xuất thân từ giang hồ, nhưng cũng cảm thấy nữ nhi lớn rồi thì nên có một gia đình riêng, dù sao đi nữa, bọn họ không thể sống với nữ nhi cả đời được.

Mạc Tiểu Nhàn không quá kiên nhẫn, cảm thấy chướng mắt cuộc sống bị câu thúc đủ điều sau khi gả chồng, cho nên phàm là người cha mẹ vừa ý, nàng chắc chắn sẽ đuổi đánh một trận, xuống tay không nặng, nhưng đã đủ doạ tới không ít người, bản thân nàng cũng trở thành con cọp cái trong mắt thế nhân.

Nàng nghe xong những lời đồn này lại càng thêm chán ghét việc gả đi, đánh đuổi mấy hôn phu tương lai đó, không chỉ bởi vì nàng không muốn gả, mà còn do bọn họ vô năng, không địch nổi nàng. Người như vậy xứng để nàng giao phó cả đời sao.

Mạc phụ ở một bên điều tiết không khí, cười nói ha hả, "Ăn cơm trước đã, để lát nữa nói tiếp."

Mạc mẫu thở dài, để lát nữa nói tiếp, lát nữa làm gì còn chuyện mà nói. Không nhắc đến Mạc Thăng Bình là một từ phụ, người làm mẫu thân như Lương Âm cũng chẳng nghiêm khắc đến mức nào, bằng không sao có thể dưỡng ra cái tính tình tuỳ ý xằng bậy đó của Mạc Tiểu Nhàn.

Ăn cơm xong, Mạc mẫu vẫn quyết định lén tìm nữ nhi nói chuyện.

"Lần này là lần cuối cùng." Mạc mẫu đỡ trán, hiện tại nàng đang phát sầu vì hôn sự của nữ nhi rồi, có năm người trước đó làm gương, nào ai dám làm con rể của nàng nữa chứ.

"Ta biết rồi." Tiêu Hàm trả lời.

Mạc mẫu lại thở dài, đây không phải lần đầu tiên Tiểu Nhàn nói như vậy, cuối cùng chẳng phải vẫn trôi từ tai này sang tai kia sao.

Mà Tiêu Hàm trở về khuê phòng được một lúc, cũng biết tâm nguyện chân chính của Mạc Tiểu Nhàn.

Không liên quan gì tới sự lo lắng của Mạc phụ Mạc mẫu, hay sự chán ghét của Mạc Tiểu Nhàn đối với việc hôn nhân, dựa theo tin tức do Mạc Tiểu Nhàn lưu lại, cha mẹ phát sầu vì hôn sự của nàng là thật, nhưng hai người không hề có ý định bức nàng gả chồng, nàng vẫn tiếp tục chạy khắp nơi đuổi đánh những người có ý định tới nhà nàng cầu thân, sống cuộc đời tiêu dao tuỳ hứng của một đại tiểu thư.

Cho đến khi di thiên đại hoạ xảy ra vào 5 năm sau.

Đó chính là hạo kiếp của Trung Nguyên, mà nguồn gốc có thể được gói gọn bằng bốn chữ 'nhất kiến chung tình[4]'.

Toàn bộ võ lâm phân thành hai thế lực chính tà, bên chính đạo có bát phái tam trang nhất cốc, còn tà đạo vốn có rất nhiều chi nhánh, nhưng đã bị giáo chủ tiền nhiệm của Ma giáo Dịch Thiên Hành thống nhất từ hai mươi năm trước, nên không có các môn phái khác, chỉ có một danh hào là Ma giáo.

Tuy chính đạo có hơi kiêng kị Dịch Thiên Hành, bởi vì cho dù võ công của Dịch Thiên Hành đã đi đến giới hạn, cũng không dễ bị tiêu diệt, nhưng chính đạo có căn cơ thâm hậu, so với Ma giáo thì càng thêm đắc nhân tâm, nên vẫn luôn ngăn chặn không cho Ma giáo tiếp tục khuếch trương.

Ranh giới giữa hai thế lực vô cùng rõ ràng.

Chẳng qua cục diện gần như cân bằng này lại bị phá nát bởi một người, độc tử của Dịch Thiên Hành Dịch Huyền, hắn đã tự tay gϊếŧ hại phụ thân của chính mình, rồi trở thành giáo chủ đương nhiệm của Ma giáo.

Chính đạo nhanh chóng chú ý đến sự khác biệt giữa Dịch Huyền và phụ thân của hắn, tuổi của hắn không lớn, nhưng thiên phú trác tuyệt, hơn nữa còn có tính tình lãnh khốc, duy ngã độc tôn, phụ thân của hắn là Dịch Thiên Hành hiếm khi lạm sát giáo chúng, còn Dịch Huyền thì hỉ nộ vô thường, chỉ cần hắn không vui, hay giáo đồ nào đó nói gì không thuận tai hắn sẽ lập tức bị hắn hạ lệnh ném vào động rắn.

Từ ngày hắn chấp chưởng Ma giáo, các giáo đồ cũng dần dần học theo tác phong hành sự của hắn, làm việc không chút kiêng kị.

Chính đạo vừa lo lắng vừa sốt ruột, chỉ có thể ký thác hy vọng lên người một đệ tử xuất sắc có khả năng đối địch với Dịch Huyền.

Tựa như ông trời chú định, trên thế gian thật sự xuất hiện một người có khả năng như vậy, Thiếu trang chủ của Kiếm Trang, đồng thời cũng là đệ tử mà Thục Quang Phái đứng đầu chính đạo xem như niềm kiêu ngạo, Giang Thanh Trúc. Hắn thành danh từ thuở niên thiếu, luận thiên phú luận căn cốt đều không thua gì Dịch Huyền, hơn nữa so với Dịch Huyền tu luyện ma công để lại tai hoạ ngầm trong thân thể, con đường võ học của hắn càng thêm kiên cố.

Chưa kể đến dung nhan thanh tuấn, phong thái giai tuyệt, không ít nữ hiệp giang hồ mang lòng ái mộ hắn, đáng tiếc người ta là danh hoa hữu chủ[5], đối phương còn có danh xưng đệ nhất mỹ nhân của võ lâm, xuất thân từ một trong tam trang đứng đầu, Bách Hoa Trang Tô Yên Nhiên.

Các thế lực lớn trong giang hồ tranh đấu với nhau gay gắt tới mức nào cũng không thể gây nên ảnh hưởng gì cho cuộc sống của mấy nhân sĩ dưới tầng chót cùng những bá tánh bình dân.

Tỷ như Tứ Phương tiêu cục, hiện tại Mạc phụ chỉ chuyên tâm làm ăn buôn bán, rất ít khi chú ý đến chuyện chốn giang hồ. Mạc mẫu cũng hiếm lúc liên hệ với sư môn, hy vọng một nhà có thể vui vẻ bình an.

Mạc Tiểu Nhàn hay ôm ấu đệ tới trà lâu nghe thuyết thư tiên sinh kể về mối quan hệ yêu hận tình thù này, giáo chủ của Ma giáo Dịch Huyền nhất kiến chung tình với Tô Yên Nhiên, vì muốn có được nàng, liền đi đồ sát cả Bách Hoa Trang, Giang Thanh Trúc thân là thanh mai trúc mã kiêm vị hôn phu đương nhiên không thể khoanh tay mặc kệ, trực tiếp đối đầu cùng Dịch Huyền.

Khiến người ta kinh ngạc cảm thán chính là, võ công của Giang Thanh Trúc vẫn chưa đạt đến giới hạn, nhưng đối đầu cùng Dịch Huyền lại không hề rơi xuống thế hạ phong.

Chẳng ai đoán được, cuộc tình tay ba này sẽ mở ra một hồi tinh phong huyết vũ[6] trong chốn giang hồ, Ma giáo muốn bắt cóc Tô Yên Nhiên, vì thế mà gϊếŧ người vô số, Giang Thanh Trúc trở thành Võ lâm minh chủ, liên hợp các môn phái tấn công Ma giáo.

Đại chiến một trận, lưỡng bại câu thương[7], thế lực hai bên mười không còn một, Dịch Huyền bỏ mạng dưới kiếm của Giang Thanh Trúc, Giang Thanh Trúc cũng bị trọng thương không thể tiếp tục đi theo con đường võ học, cuối cùng từ bỏ vị trí Võ lâm minh chủ, nắm tay Tô Yên Nhiên quy ẩn núi rừng.

Nếu sự tình dừng lại tại đây, thì về sau cùng lắm chỉ là một câu chuyện truyền kỳ ít ai biết đến.

Nhưng Võ lâm Trung Nguyên vì trận chiến này mà nguyên khí đại thương, trở nên suy bại, khi mọi người quyết định hoà hoãn để nghỉ ngơi hồi sức, lại không biết dị tộc đã sớm nhòm ngó Trung Nguyên như hổ rình mồi, trước đó bởi vì võ lâm Trung Nguyên hưng thịnh, nhân tài liên tục xuất hiện, nên mới không dám vọng động. Hiện giờ võ lâm Trung Nguyên suy sụp, hầu hết các đệ tử thiên tài đều ngã xuống, đây không phải cơ hội hoàn hảo để bọn họ ra tay sao.

Những thế lực dưới tầng chót như gia đình của Mạc Tiểu Nhàn, có thể tránh được trận chiến giữa chính đạo với Ma giáo, nhưng không thể tránh được sự xâm lược của ngoại tộc, đây là hạo kiếp chân chính của Trung Nguyên, vô số nhân sĩ bá tánh bình dân chết cực kỳ thảm,

Đến hoàng tộc làm chủ của Trung Nguyên cũng rơi vào cảnh bị tàn sát, đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

Khung cảnh cuối cùng trước khi Mạc Tiểu Nhàn nhắm mắt chính là, cha mẹ ra đi, ấu đệ bị gϊếŧ, biển máu nhân gian.

Cho nên tâm nguyện chân chính của nàng là, bảo vệ Trung Nguyên một mảnh thái bình.

9526 cắn cắn khăn tay nhỏ, vừa khóc vừa nói, "Thật sự quá thảm."

Giang hồ có quy củ, không được vô cớ liên luỵ bình dân, nhưng bản thân Mạc Tiểu Nhàn đã chứng minh, dưới tổ lật, nào có trứng lành.

Có một số việc, không phải chỉ cần quy ẩn giang hồ như Mạc phụ Mạc mẫu là có thể tránh, không có thực lực, gặp phải tai hoạ, ngoại trừ mặc người xâu xé ra thì ngươi còn làm được chuyện gì.

Tiêu Hàm hỏi, "9526, muốn nhiệm vụ giả hoàn thành uỷ thác của mình, người uỷ thác cần phải trả cái giá gì?"

9526 thành thật trả lời, "Những người uỷ thác thường có nguyện vọng mãnh liệt, nên mới hấp dẫn được sự chú ý của Thời Không Cục, tuỳ theo mức độ của uỷ thác mà trả bằng linh hồn, năng lực trân quý hoặc công đức, vì độ khó của uỷ thác này quá cao, nên Mạc Tiểu Nhàn nguyện ý trả giá bằng linh hồn."

Tiêu Hàm sảng khoái nói, "Được."

Tỏ vẻ nàng đã sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ rồi.

Buổi tối, nhìn Tiêu Hàm đang thu dọn hành lý, 9526 ngốc manh, "Ký chủ, ngươi làm gì vậy?"

Tiêu Hàm bình tĩnh đáp lại, "Ngăn cản hạo kiếp, bảo vệ võ lâm một mảnh thái bình."

"Thân phận này của nguyên chủ quá mức phiền toái, không cẩn thận một chút là sẽ liên luỵ đến người của Mạc gia."

Tiêu Hàm đã trải qua hai kiếp không biết đến thân tình, lần đầu tiên cảm nhận được sự bao dung của cha cùng niềm yêu thương của mẹ, chẳng trách Mạc Tiểu Nhàn thà phải trả giá bằng linh hồn, cũng không muốn để bi kịch tái diễn.

Tuy có ký ức của nguyên chủ, kết hợp với chỉ số thông minh của Tiêu Hàm, muốn nguỵ trang dung nhập vào Mạc gia không khó, nhưng hiện tại uỷ thác của nguyên chủ vẫn quan trọng hơn, phải ngăn cản bi kịch của kiếp trước.

Tiêu Hàm không định ở lại bồi dưỡng tình cảm cùng người của Mạc gia, so với làm nữ nhi tốt, giữ được tính mạng của bọn họ rồi nói gì thì nói.

9526: "Ký chủ, ngươi đã có kế hoạch sao?"

Thời gian Tiêu Hàm xuyên tới khá ổn, từ bây giờ cho đến lúc Dịch Huyền nhất kiến chung tình với Tô Yên Nhiên còn khoảng ba năm.

"Ừm." Tiêu Hàm quả thực đã có tính toán riêng.

Rời nhà thì nên lưu lại một phong thư để tránh khiến mọi người lo lắng. Nếu nói thật rằng, ta đi ngăn cản hạo kiếp, bảo vệ võ lâm một mảnh thái bình, có lẽ bọn họ sẽ không tin, vậy thì viết là trải nghiệm cuộc sống đi.

[1] Lang bạt kỳ hồ: Lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.

[2] Rước hoạ vào thân: Tự mang tai hoạ vào bản thân mình.

[3] Xuất thần nhập hoá (Xuất quỷ nhập thần): Biến hoá lạ lùng, không lường được.

[4] Nhất kiến chung tình (一见钟情): gặp nhau một lần liền nảy sinh tình cảm, gặp nhau một lần liền yêu quý đối phương.

[5] Danh hoa hữu chủ: Một đoá hoa đẹp đã thuộc về một người nào đó.

[6] Tinh phong huyết vũ: đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.

[7] Lưỡng bại câu thương: trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.

==========

Tỷ mà viết sự thật ra thì bọn họ không chỉ không tin, mà còn nghĩ đầu óc tỷ có vấn đề đấy :')))))

Truyenwiki1.com và truyenfull.com là hai nơi reup, những bạn nào đọc ở hai trang này thì đừng có hối chương, mình không vui đâu :