Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 322




Dọc đường đi, bà nội Cố kiên quyết muốn đi một mình, Ân Âm và Cố Thế An mỗi người một tay dắt Cố Gia Mộc.

Đôi mi mảnh mai của nhóc con thỉnh thoảng run lên, đánh giá hết thảy bốn phía xung quanh như thể rất tò mò với mọi thứ, nhưng Ân Âm biết không phải vậy, cậu bé chỉ đang đuổi theo bóng dáng của ánh sáng mà thôi.

Ánh nắng dịu dàng xuyên thấu qua từng tầng cây cối, để lại những mảng sáng lấp lánh rực rỡ, ánh mắt của Cố Gia Mộc không ngừng đuổi theo từng chùm ánh sáng ấy.

Nhiều lần cậu bé muốn thoát khỏi bàn tay bị nắm chặt, nhưng sau khi không thể thoát được thì nhóc con lại an phận.

"Mộc Mộc nhìn này, đây là cây cối, cây cối, rất đẹp, rất đẹp". — Dọc theo đường đi, Ân Âm đều kiên trì nói chuyện với Cố Gia Mộc, mặc cho cậu bé không đáp lại cô.

Bà nội Cố ở một bên nhìn, len lén đưa tay lau khóe mắt.

Bởi vì là cuối tuần mà núi Tuyên Phù lại còn là một nơi có địa hình tương đối thấp, môi trường xung quanh lại yên tĩnh nên có rất nhiều gia đình mấy người đến leo núi.

Dọc theo đường đi, nhan sắc siêu đẹp của Ân Âm đã khiến không ít người chú ý, mà khí chất dịu dàng như ngọc của Cố Thế An cùng dáng người cao lớn, vai rộng eo hẹp đã thu hút không ít ánh mắt yêu mến của rất nhiều cô gái, nếu như không có Ân Âm ở đây, chỉ sợ không biết có bao nhiêu người sẽ đến bắt chuyện với anh và xin ID WeChat.

Tuy nhiên Cố Thế An là một người chồng rất có ý thức, từ đầu đến cuối ánh mắt của anh đều đặt ở trên người nhà, không thèm cho một ai khác.

Khoảng một tiếng rưỡi sau, gia đình bốn người đã lên tới đỉnh núi.

Trên đỉnh núi Tuyên Phù có một ngôi chùa hương khói thịnh vượng, nghe nói rất linh thiêng, trên cơ bản ai leo núi Tuyên Phù cũng đều đến bái lạy một chút.

"Nào nào, Thế An, Ân Âm à, chúng ta mang theo Mộc Mộc cùng đi bái lạy". — bà nội Cố rất kích động, đây là lần đầu tiên bà đến Đế Đô, cũng là lần đầu tiên đến núi Tuyên Phù mà nhìn thấy có chùa miếu, nghe người bên ngoài nói là chùa này rất linh nghiệm, thoáng cái làm bà kich động vội vàng đi mua nhang.Ân Âm nhìn tượng Phật trong chùa thì dở khóc dở cười, cô trời sinh là tiên đỡ đầu, cô chỉ biết quỳ trời quỳ đất, ngay cả Thiên Đế cũng không dám để cô quỳ, huống chi là tiểu thần tiên hạ giới này.

Nhưng mà cô đã tiến vào tiểu thế giới này, rốt cuộc cũng là thân thể phàm nhân, nể tình bà nội Cố cô cũng nên vào xem.

Nếu như tiểu thần tiên này thật sự có thể chữa khỏi chứng tự kỷ của Cố Gia Mộc thì tốt rồi.

Ân Âm "quỳ" trước tượng Phật, trước cô là Cố Gia Mộc bị cô mang theo cùng quỳ xuống, Ân Âm cầm nhang, thầm niệm: Hy vọng việc trị liệu của Mộc Mộc có hiệu quả, hy vọng cả đời thằng bé đều thuận lợi bình an.

Bên cạnh là Cố Thế An cũng quỳ xuống theo, anh không nói gì nhưng biểu tình rất trang trọng, bà nội Cố ở bên cạnh cầm nhang, nhắm mắt lại lẩm bẩm.

"... Hy vọng Bồ Tát phù hộ cho cháu trai của con là Mộc Mộc có thể bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc. Mộc Mộc là một đứa trẻ ngoan, con hy vọng bệnh của cháu có thể sớm chữa khỏi. Nếu như tâm nguyện của con được thực hiện, nhất định hàng năm con sẽ cúng cho Bồ Tát thêm tiền dầu mè..."

Ân Âm nhìn bà nội Cố rồi xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ của Cố Gia Mộc, ánh mắt càng thêm dịu dàng.

Ân Âm đứng dậy cắm nhanh vào lư hương.

Dường như lúc nhang của cô vừa cắm vào, bên ngoài ngôi chùa giống như có một luồng kim quanh động lại trên tầng cao nhất, nhìn giống như là ánh mặt trời xuyên qua những đám mây chiếu vào, lại giống như là thứ gì khác.

"Là Bồ Tát hiển linh". — Có người la lên, bọn họ tin đây là Bồ Tát hiển linh.

Bà nội Cố rất kích động, bà cũng tin nên kéo tay Ân Âm không buông.