Sau khi trở về Hoa Quả Sơn, Tôn Ngộ Không lại đi Đông Hải lấy Như Ý Kim Cô Bổng.
Gậy Như Ý vốn là Định Hải Thần Châm của Đông Hải, khi Tôn Ngộ Không tìm kiếm binh khí, nó đã lập tức cho rằng mình không thể lấy đi được bảo mối 13.500 cân này.
Không ngờ là Tôn Ngộ Không đã biến Định Hải Thần Châm nhỏ lại, thật đúng là có thể lấy nó đi, sau đó đặt tên cho nó là Như Ý Kim Cô Bổng.
Nhưng sau khi Tôn Ngộ Không lấy được gậy Như Ý, Tứ Hải Long Vương lại muốn đổi ý, trực tiếp đem tấu chuyện này lên thiên đình.
Ân Âm đi theo con trai đến Đông Hải, tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của Tứ Hải Long Vương, nghe được chuyện bọn họ muốn đem việc này tấu lên thiên đình, hận không thể đánh chết bọn họ.
Nhưng hiện tại cô không có biện pháp nào hiện thân.
Rõ ràng chính miệng Đông Hải Long Vương đã hứa, nếu Tôn Ngộ Không có thể lấy đi Định Hải Thần Châm thì sẽ đưa nó cho Tôn Ngộ Không, con trai cô thật sự thành công lại muốn làm trái lời đi thiên đình tố cáo nó, đúng là đáng hận.
-
Bên này, sau khi Tôn Ngộ Không lấy được gậy Như Y, lại trải qua một cuộc sống vô ưu vô lo ở Hoa Quả Sơn.
Chỉ là những lúc rảnh rỗi trong lòng nó luôn cảm thấy trống rỗng.
Rồi một ngày nọ sau khi Tôn Ngộ Không tận mắt chứng kiến cái chết của một lão khỉ, nó đối với chuyện sinh tử rất xúc động, nó không muốn người bên cạnh rời xa mình nên đã xuống địa phủ, cố chấp muốn thay đổi cuộc đời trong cuốn sổ sinh tử.
Vì vậy người dưới địa phủ đã tấu lên thiên đình, hơn nữa còn có Long Vương cáo trạng.
Ngọc Đế vốn định giết Tôn Ngộ Không nhưng khi nghe lời của Thái Bạch Kim Tinh thì đã mời Tôn Ngộ Không lên thiên đình, phong nó làm Bật Mã Ôn.
Sau khi trở thành Bật Mã Ôn, những ngày đầu tiên nó sống rất tốt.
Kỳ thật nó cũng chẳng có suy nghĩ gì lớn lao, hơn nữa có người nói cho nó biết ở vị trí của nó chỉ cần mỗi ngày nuôi ngựa là tốt rồi, nó cũng thật sự cho rằng như vậy rất tốt.
Ân Âm nhìn Tôn Ngộ Không nằm vô tâm vô phế trên lưng ngựa, cô chợt có loại cảm giác như năm tháng yên bình.
Nhưng mà tất cả những chuyện này chung quy lại chỉ là Kính Hoa Thủy Nguyệt¹.
[¹] Hoa có thể nhìn thấy trong gương, nhưng bạn không thể chạm vào bông hoa trong gương.Bóng trăng có thể thấy dưới nước, nhưng bạn cũng không thể chạm vào. Câu thành ngữ này để nói về những điều mang cảm giác mơ hồ, mong manh, hoặc những cảm xúc thoáng qua.
-
Thiên đình cũng chưa từng nghĩ tới chuyện an bày cho nó một vị trí thật tốt, chỉ là tùy tiện nhét cho nó một chức quan vô danh là Bật Mã Ôn mà thôi.
Hỏi xem những ai có một thân bản lĩnh cao cường mà lại chỉ có thể lưu lạc đến nỗi đi nuôi ngựa, bao nhiêu người sẽ chịu đựng được chứ. Trong thời cổ đại này nuôi ngựa vốn là công việc mà hạ nhân mới làm. Tính khí Tôn Ngộ Không cao ngạo sao có thể chịu sự khi nhục này.
Vì thế sau khi biết được Bật Mã Ôn như mình chỉ là một tiểu quan vô danh, Tôn Ngộ Không lập tức không làm nữa, trở về Hoa Quả Sơn.
Ngọc Đế nghe được liền phái các vị thần tiên đi bắt Tôn Ngộ Không, nếu cần thiết thì cứ giết nó.
Cự Linh Thần, Na Tra, đám người ở Thác Tháp Thiên Vương mang binh đến bắt, nhưng đều không hàng phục được Tôn Ngộ Không.
Ân Âm nhìn một đám thần tiên bắt nạt con trai mình, cô tức giận hận không thể cùng nó đi đánh đám thần tiên vô liêm sỉ này.
Cuối cùng Ngọc Đế tự nhận mình đánh không lại chỉ có thể mời nó lên lần nữa, để Tôn Ngộ Không đến canh giữ vườn đào Tiên.
Ân Âm cười khẩy, Ngọc Đế này là một kẻ ngốc phải không? Để cho một con khỉ đi canh vườn đào, đây không phải là muốn cho nó ăn hay sao. Nhớ tới sau này đám thần tiên ngốc nghếch còn làm ra những chuyện gì với con trai mình, Ân Âm hận không thể để cho con trai ăn nhiều một chút.
Cuối cùng sau khi trải qua chuyện trộm đào và đan dược, Ngọc Đế bất mãn với Tôn Ngộ Không lại phái thần tiên đến, thề sẽ giết chết Tôn Ngộ Không.
Ân Âm nghiến răng nghiến lợi nhìn thiên binh thiên tướng dày đặc, đây không phải lấy nhiều khi ít sao, dám khi dễ con trai của cô không có chỗ dựa à.
"Mẹ nó, tất cả đều chờ đó cho bà".
Vô số thần tiên bại trận, cuối cùng Thái Thượng Lão Quân xuất trận, Tôn Ngộ Không bị nhốt vào lò luyện đan, phía dưới là Tam Muội Chân Hỏa đang thiêu đốt.