"Nếu như ngươi có năng lực bảo vệ bản lĩnh này thì tốt, nhưng không bảo vệ được, lại còn gặp người lợi hại hơn mình vậy chẳng phải sẽ mất mạng sao?"
Tôn Ngộ Không biết Bồ Đề gổ sư là vì muốn tốt cho mình, lúc này cũng quỳ gối trên bồ đoàn: - "Sư phụ, con sai rồi".
Bồ Đề tổ sư thở dài: - "Ta không trách ngươi, ngươi đã đến Linh Đài Phương Thốn Sơn nhiều năm như vậy rồi, hiện giờ cũng đã học được bản lĩnh, chi bằng hãy rời khỏi nơi này đi".
Tôn Ngộ Không giật mình, trong lúc nhất thời không nhịn được lập tức khóc: - "Sư phụ, người bảo con đi đâu chứ?"
Hai mươi năm ở đây, Tôn Ngộ Không đã sớm coi nơi này là nhà.
Bồ Đề tổ sư quay lưng lại, không nhìn nó nữa: - "Từ đâu tới thì trở về nơi đó. Về sau ở bên ngoài cũng đừng tự xưng mình là đồ đệ của ta".
Những lời này giống như một mũi tên sắc nhọn đâm vào trái tim Tôn Ngộ Không, nhưng nó vẫn không muốn rời đi: - "Nhưng con vẫn chưa báo ân".
"Cái gì mà báo ân, ngươi không gây họa cho ta là được".
Bồ Đề tổ sư đã nói như vậy, Tôn Ngộ Không cũng không biết nên nói cái gì, chỉ biết quỳ trên bồ đoàn khóc nức nở.
Tuy rằng Ân Âm biết sẽ có chuyện thế này xảy ra, nhưng nhìn thấy con trai khóc thương tâm như vậy trong lòng cô vẫn khó chịu, nhịn không được hung hăng trừng Bồ Đề tổ sư một cái.
Ân Âm thầm nói ở trong lòng: con trai đừng khóc, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con, tuy sư phụ con nói như vậy nhưng trong lòng ông ấy vẫn xem con là đồ đệ.
Cuối cùng Tôn Ngộ Không dập đầu với Bồ Đề tổ sư.
"Sư phụ bảo trọng". - Nói xong Tôn Ngộ Không rời đi.
Ân Âm cũng rời đi.
Trong đại điện chỉ còn lại một mình Bồ Đề tổ sư, ông thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Vừa rồi khi Ân Âm trừng mắt nếu như là người thật thì thật sự sẽ làm Bồ Đề tổ sư sợ hãi.
Ông không biết lai lịch của Ân Âm nhưng ông biết nếu như mình và cô đánh nhau, ông sẽ thua không còn nghi ngờ gì.
-
Tôn Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân bay xuyên mây trở lại động Thủy Liêm ở Hoa Quả Sơn, năm đó đi từ nơi này đến Linh Đài Phương Thốn Sơn mất không biết bao nhiêu thời gian, hôm nay chỉ cần một canh giờ là về tới.
Vào động Thủy Liêm Tôn Ngộ Không dựa vào tường khóc một mình, khóc mệt thì ngủ thiếp đi.
Ân Âm khẽ thở dài, muốn lau sạch nước mắt trên mặt nó nhưng lúc này cô lại không có cách nào làm được.
Cô ngồi xổm bên cạnh nó, nói: - "Con trai đừng thương tâm, Bồ Đề tổ sư thật sự chưa từng trách con. Đôi khi con phải hiểu rằng, con người ta nếu gặp nhau rồi thì cũng sẽ có lúc phải chia xa, không ai có thể bên cạnh ai cả đời được, nhưng khi gặp được rồi thì nhất định phải trân trọng".
"Dù vậy thì con yên tâm, mặc dù con không có ký ức về mẹ, mẹ cũng sẽ ở bên cạnh con, mẹ sẽ cố gắng hết sức để yêu thương con, con chính là ý nghĩa cho việc mẹ đến thế giới này".
Lúc này Ân Âm nghe thấy con trai đang ngủ bên cạnh lẩm bẩm.
Cô đến gần hơn để nghe.
"Mẹ...sư phụ..."
Ân Âm giật mình, nước mắt không khống chế được ào ào chảy ra, mặc dù lúc này không có ký ức nhưng trong tiềm thức vẫn có mẹ của nó tồn tại.
Nghĩ đến bộ dạng lúc trước khi nó làm nũng khoe khoang bên cạnh mình, Ân Âm vừa khóc vừa cười nói: - "Tiểu tử thúi, coi như con còn có lương tâm, không quên mất người mẹ này".
-
Đám khỉ ở Hoa Quả Sơn đều biết Tôn Ngộ Không trở về, chỉ là bọn nó giống như Tôn Ngộ Không, khi Tôn Ngộ Không còn ở đây thì bọn nó sẽ mất đi ký ức về Ân Âm.
Thời gian vỗi vã thôi đưa, những ngôi sao chuyển động, cốt truyện của 《 Tây Du Ký 》từng bước từng bước tiến hành.