Trong thế giới nhỏ này cô có thể sử dụng thần lực, có thể lên trời xuống đất, nhưng có một số tình huống lại bất lực, ví dụ như cô vốn muốn ngăn cản Ngộ Không bước lên con đường thỉnh kinh.
Nhưng không còn cách nào khác, thế giới này được xây dựng từ quyển sách 《 Tây Du Ký 》, lấy kinh là trọng tâm bên trong, nếu cô ngăn cản Ngộ Không đi Tây Thiên thỉnh kinh thì thế giới nhỏ này sẽ sụp đổ, cho nên có đôi khi cô cũng không thể làm gì được.
Nghĩ đến chuyện phải chia tay con trai, nó còn có thể tạm thời quên đi mình, cô lập tức cảm thấy khó chịu.
Tôn Ngộ Không nghe có thể học được bản lĩnh ngược lại rất hưng phấn, nó kéo tay Ân Âm nói: — "Mẹ ơi, Ngộ Không muốn học bản lĩnh, học bản lĩnh rồi có thể bảo hộ mẹ".
Hốc mắt Ân Âm nóng lên, cô ôm nó vào lòng.
Sau khi hạ quyết tâm muốn dẫn Ngộ Không đến Linh Đài Phương Thốn Sơn bái sư học nghệ, hai người bắt đầu chuẩn bị và chào tạm biệt với đám khỉ trong Hoa Quả Sơn.
"Đại vương đừng đi".
"Mẹ nuôi, ta không nỡ để hai người đi".
"..."
Trong Hoa Quả Sơn đám khỉ đã nước mắt lưng tròng, mắt tụi nó đỏ bừng đang vừa khóc vừa lau nước mắt, bọn nó luyến tiếc Ân Âm và Tôn Ngộ Không, trong khoảng thời gian này là thời điểm bọn nó sống vui vẻ nhất.
Ân Âm lần lượt ôm từng đứa, dịu dàng nói: — "Đừng khóc, ta và Ngộ Không còn có thể trở về thăm các con".
"Thật sao?"
"Đương nhiên".
Tôn Ngộ Không cũng không ngừng gật đầu, trong lòng nó nếu đám khỉ trước mắt đã gọi nó là Đại Vương thì nó nhất định sẽ che chở bọn nó, nếu đã muốn che chở sau này nhất định sẽ trở về.
Trải qua một hồi chia tay đầy lưu luyến, Ân Âm và Tôn Ngộ Không cuối cùng cũng bước lên đường rời đi.
Trên bờ biển lớn, hai mẹ con ngồi trên bè tre mà những con khỉ cùng nhau làm trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫy tay chào tạm biệt những con khỉ đang ngồi trên bãi đá.
Cuối cùng Tôn Ngộ Không đẩy bè tre, bè bắt đầu lênh đênh trên biển.
Trên bãi đá, đám khỉ cũng không lập tức rời đi, mặc dù chiếc bè đã đi xa sắp biến thành một chấm nhỏ, rồi biến mất trên mặt biển bọn nó vẫn đứng yên ở đó.
"Nhất định phải trở về, ta sẽ nhớ hai người". — Một con khỉ nhỏ lẩm bẩm nói, đi kèm theo đó là một đám khi đang nức nở...
-
Bè tre trôi dạt về phía núi Linh Đài Phương Thốn, trên biển rộng mênh mông bất tận chiếc bè đi với tốc độ rất nhanh, hai mẹ con ngồi trên bè, chiếc bè giống như không có người lái nhưng lại rất vững vàng, phương hướng cũng rất chuẩn.
Đó là do Ân Âm dùng thần lực sai khiến, chúc ít thần lực kia đối với cô mà nói cũng không tính là cái gì.
Tôn Ngộ Không tò mò không thôi về năng lực thần kỳ của mẹ mình, lại rất sùng bái.
Ân Âm cũng muốn dạy nó nhưng cô không thể, bằng không sẽ bị đá ra khỏi thế giới này.
Ân Âm ngồi trên bè tre, Tôn Ngộ Không tựa vào người cô, lúc này đã là ban đêm, bè tre vẫn lênh đênh trên biển, ánh trăng và các ngôi sao phản chiếu trên mặt biển đầy lấp lánh, Ân Âm lấy ra một tấm da hổ đắp lên người Tôn Ngộ Không đang ngủ bên cạnh.
Làm cho biển cả cũng nhận thấy sự ấm áp này, Ngộ Không cọ cọ vào vai cô, rơi vào giấc mơ ngọt ngào hơn.
Ân Âm ngủ không được, cô có chút buồn bã.
Cô nhớ tới thế giới ban đầu Tôn Ngộ Không đi bái sư, lúc đó chỉ có một mình phiêu bạt trên biển.
Khi đó nó còn không có bất kỳ thần thông nào, thậm chí đối với chung quanh hết thảy đều ngây thơ, lại một mình phiêu bạt trên biển, cũng không biết dùng cây tre đẩy bao bao lâu mới lên được bờ.
Lúc ấy Tôn Ngộ Không đang suy nghĩ cái gì, Ân Âm nghĩ nhất định là trong đôi mắt nó tràn ngập vẻ mê mang lại kiên định.
Đối với xung quanh và tương lai đầy mờ mịt nhưng lại kiên định với việc bái sư học nghệ.