Không biết qua bao lâu Ân Âm mới từ trong phòng đi ra, hai mắt đã sớm sưng đỏ.
Có lẽ là vì khóc quá lâu mà giọng nói cũng đã rất khàn đặc, ngay cả nói chuyện cũng đau, nàng nói với Tô Nguyên Gia: — "Đi tiễn cha con một đoạn đường cuối cùng đi".
Đúng lúc này lão thái thái vẫn luôn chờ đợi nhào tới, móng tay bén nhọn xẹt vào trên mặt Ân Âm.
"Tiện nhân đều do ngươi, là ngươi hại chết nhi tử của ta, ngươi trả mạng lại cho con trai ta".
Ân Âm né tránh, nhìn về phía lão thái thái, trong mắt xuất hiện tia châm chọc: — "Bà xác định mình quan tâm tới mạng của nhi tử bà mà không phải phủ quốc công này?"
Đối với lão thái thái, vô luận là nàng hay Tô Chính đều đã thấy rõ lão thái thái chỉ quan tâm đến chính mình, chỉ quan tâm đến phủ quốc công này.
Bà ta chỉ là hận bởi vì sau khi Tô Chính tự sát còn bảo hoàng đế thu hồi vị trí quốc công gia, rốt cuộc bà ta không còn cách nào hưởng thụ tôn vinh của lão thái thái mà thôi.
-
Tô Chính tự sát vào ngày cưới công chúa Tĩnh An, hắn dùng cách tự sát để cho mọi người thấy hắn có chết cũng sẽ không cưới công chúa Tĩnh An, thê tử của hắn cũng chỉ có thể là Ân Âm, hài tử của hắn cũng chỉ có thể là Tô Nguyên Gia.
Không sai, đêm qua Tô Chính đã phái người qua đó, rất nhanh công chúa Tĩnh An đã sinh non.
Muốn nói Tô Chính vô tình, quả thật hắn rất vô tình, đem nữ nhân xem thành đồ chơi, ngay cả cốt nhục ruột thịt cũng có thể sát hại.
Muốn nói hắn thâm tình, cũng quả thật thâm tình, thâm tình đến mức cho dù chết cũng không muốn cưới nữ nhân khác làm vợ, chỉ đem vị trí thê tử lưu lại cho Ân Âm.
Chuyện hậu sự của Tô Chính do một tay Ân Âm lo liệu.
Phủ quốc công bị hoàng đế thu hồi nhưng tất cả tài sản thuộc về Tô Chính đều để lại cho Ân Âm và Tô Nguyên Gia. Ân Âm vô dụng liền giao toàn bộ cho con trai.
Về phần lão thái thái không thể không chuyển đến nơi khác, tuy rằng bà ta có tiền riêng của mình nhưng cuộc sống vẫn kém hơn trước kia khi làm lão thái thái ở phủ quốc công.
Nghe nói mỗi ngày bà ta đều ở trong viện của mình mắng Ân Âm, nói cô là sao chổi gây họa cho toàn bộ phủ quốc công.
Ân Âm cũng chẳng thèm để ý.
Sau khi Tô Chính qua đời, bởi vì có ảnh hưởng cảm xúc của nguyên chủ, ước chừng phải trầm cảm gần một năm cô mới lấy lại tinh thần.
Khi tỉnh lại tâm tình của cô toàn bộ đều đặt lên Tô Nguyên Gia.
Tô Nguyên Gia dưới sự dạy dỗ của Lâm Ngọc Cẩn và Ân Âm từng bước từ đồng sinh, tú tài, cử nhân đến khi trở thành Trạng Nguyên Lang.
Cuối cùng cưới một cháu gái tri thư đạt lý của Lâm Ngọc Cẩn về làm vợ, cả một đời một đôi chỉ trông chừng một mình nàng.
Tô Nguyên Gia không chỉ có thiên phú trong đọc sách mà năng lực làm quan cũng không kém, hơn nữa còn có xu hướng trong phái thực hành.
Chỉ dùng thời gian ngắn ngủi tám năm đã ngồi ở vị trí thủ phụ đương triều, thậm chí Ân Âm còn được tước phong danh hiệu.
Bởi vì tài trí mà Ân Âm và Lâm Ngọc Cẩn trở thành bạn tốt, Lâm Ngọc Cẩn cũng từng có ý định cưới cô làm vợ nhưng Ân Âm đều từ chối.
Bởi vì cô biết, tuy kiếp trước nguyên chủ tuyệt vọng với Tô Chính nhưng nàng vẫn còn yêu hắn, Ân Âm hy vọng có thể giữ lại phần tình yêu thuần túy này của nguyên chủ.
Cả đời Ân Âm chưa từng tái giá, thẳng đến khi sáu mươi mốt tuổi mới nhắm mắt qua đời...
-
Tô Nguyên Gia tự thuật:
Ta là Tô Nguyên Gia, tên hiệu của ta là Gia Gia, ta từng là tiểu công gia của phủ Vinh quốc công, nhưng mà đó là ký ức trước năm năm tuổi, hiện giờ phủ Vinh quốc công đã không còn tồn tại.
Và cha ruột của ta cũng đã chết trong nhiều năm.
Ta từng rất thích phụ thân, cũng từng rất oán hận ông.