Thư viện Lộc Sơn trong hai trăm năm nay không biết đã đào tạo ra bao nhiêu học giả², nhân tài, trong đó có những học giả đảm nhận chức vụ quan trọng trong triều đình, còn có không ít quan đại thần.
[²] Danh từ, người chuyên nghiên cứu, có tri thức khoa học sâu rộng.
-
Có thể nói thư viện Lộc Sơn là nơi cao nhất trong lòng tất cả những người đọc sách, mỗi một người đọc sách đều tự hào khi được tiến vào nơi này học tập.
Bất quá nếu muốn vào thư viện Lộc Sơn học thì lại khó, rất là khó, phi thường khó.
Mỗi khi thư viện Lộc Sơn thu nhận học sinh đều phải trải qua mấy lần kiểm tra, qua được cửa ải mới có thể vào, ở chỗ này tài phú hay quyền thế đều trở nên vô dụng, cho dù là hoàng tử cao cao tại thượng nếu ngươi thi không được cũng không thể cho ngươi vào.
Mà hoàng thất cho dù lần này hay lần khác đều không dám đắc tội, dù sao thư viện Lộc Sơn này không biết đã đào tạo ra bao nhiêu hoàng đế.
Mà ngoại trừ tình huống đặc biệt thì thư viện Lộc Sơn chỉ thu nhận tiểu đồng dưới tám tuổi, ai trên tám tuổi thì không nhận, kiểm tra càng thêm hà khắc.
Hôm nay chính là ngày mỗi năm một lần thư viện Lộc Sơn chiêu mộ học sinh.
Sáng sớm ở bên ngoài thư viện chật kín người, có người mang theo con cái đến thi cử, có người chỉ đến xem náo nhiệt, xem lần chiêu mộ này có xuất hiện học sinh thiên tài gì hay không.
Có thể nói sự kiện chiêu mộ học sinh của thư viện Lộc Sơn là một chuyện hot.
"Quốc công gia, phu nhân, tiểu công gia đến rồi".
Ở Trạng Nguyên Lâu đối diện thư viện Lộc Sơn xuất hiện một chiếc xe ngựa hoa lệ treo biển hiệu "Vinh quốc công phủ" làm cho người người nhìn thấy nháo nhào tránh né.
Ai cũng biết Vinh quốc công phủ bây giờ có địa vị tôn quý, quốc công gia Tô Chính lại càng là người được hoàng thượng sủng ái.
Ân Âm và Tô Nguyên Gia xuống xe ngựa, cùng đi cuống còn có Tô Chính.
Vốn hôm nay là cô và Tô Nguyên Gia đi tham gia kì thi đánh giá của thư viện, không ngờ Tô Chính lại đi theo còn đặt trước phòng riêng ở Trạng Nguyên Lâu.
Ân Âm không ngăn cản hắn, dù sao hắn cũng là phụ thân của Tô Nguyên Gia, hơn nữa thằng bé vẫn có chút chờ mong đối với Tô Chính, hôm nay đối với Tô Nguyên Gia mà nói chính là một ngày trọng đại, cha mẹ đều đến cậu bé đương nhiên rất vui mừng.
Bởi vì còn chưa tới thời gian kiểm tra nên ba người ở phòng riêng đặt trước vừa ăn vừa uống trà chờ đợi.
Ân Âm nhìn thấy được Tô Nguyên Gia có chút khẩn trương, cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con trai, nói: — "Không cần lo lắng, cứ cố gắng lên".
Tô Chính cũng vỗ vỗ bả vai cậu bé: — "Phụ thân tin tưởng con".
Trong quá trình chời đợi thỉnh thoảng Tô Chính muốn nói chuyện với Ân Âm, còn ân cần rót trà cho cô uống, lấy điểm tâm cho cô ăn.
Toàn bộ quá nhìn vẻ mặt của Ân Âm đều bình thản.
Tô Chính nhìn điểm tâm mình đưa qua, Ân Âm vẫn không ăn nó, ánh mắt hắn lập tức tối sầm lại, đáy lòng hiện lên tia bất an.
Trong khoảng thời gian này Tô Chính cũng không mù, hắn nhìn ra được sự thờ ơ của Ân Âm đối với mình.
Loại thờ ơ này không phải là bởi vì lúc trước cãi nhau mà hai người không có gì để nói, bởi vì mặc dù đôi khi cãi nhau Tô Chính cũng có thể cảm nhận được trong mắt Ân Âm vẫn có sự quan tâm cùng tình cảm.
Mà bây giờ thái độ của Ân Âm quá lạnh nhạt, bọn họ cũng đã lâu không cãi nhau, hắn ra ngoài nàng sẽ không còn chờ hắn trở về dùng bữa cùng nhau, hắn không về nhà nàng cũng sẽ không hỏi, thậm chí còn dọn ra khỏi Đinh Lan Uyển đến ở viện Vân Tùng.
Trong khoảng thời gian này là lúc mà Tô Chính trải qua thoải mái nhất.
Nhưng hắn mơ hồ cảm thấy dường như có thứ gì đó đang lặng lẽ mất đi.
Hắn cảm thấy hình như Ân Âm không quan tâm hắn nữa, tựa hồ đã không còn tình yêu với hắn, đã không còn muốn quản hắn nữa.
Hắn nói với bản thân tất cả chỉ là ảo giác.
Hắn và Ân Âm đã cùng nắm tay nhau trải qua mười năm, tình cảm sâu đậm sao có thể nói không có là không có.
Tô Chính tự nhủ, sỡ dĩ Ân Âm hành xử như vậy chắc là do đem tinh thần và sức lực đặt quá nhiều vào nhi tử.