Trong lúc Độc Cô Duy Ngã còn đang hoài nghi nhân sinh, người đang nằm trong lòng hắn liền đã chậm rãi ngồi dậy. Ánh mắt y hơi ʍôиɠ lung, rõ ràng là thật sự vừa mới tỉnh ngủ.
Bởi vì ngồi dậy khá nhanh, vạt áo lỏng lẻo tiện tay kéo lên hôm qua cứ vậy liền trực tiếp trượt xuống, đem cảnh xuân kiều diễm đều triệt để phơi bày ra hết.
Là một nam nhân huyết khí phương cương, mới sáng sớm liền bắt gặp một màn làm người khí huyết sôi trào thế này. Độc Cô Duy Ngã tỏ vẻ: Liễu Hạ Huệ cũng không thể nhẫn, huống chi hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.
Vì vậy, chỉ vừa tỉnh táo lại một chút, Kỉ Tình liền đã phát hiện, bản thân đang bị một thứ to xác đẩy ngã.
Không những thế, vật này còn rất không biết sống chết, bắt đầu nhảy múa trêи lưỡi đao bằng cách dùng ngón tay nâng cằm y lên, ánh mắt híp lại, ẩn chứa vài tia nguy hiểm như có như không, tựa như đang ẩn nhẫn cái gì.
“Tiểu yêu tinh, ngươi đang câu dẫn bổn giáo chủ đó sao? Nói xem, ngươi là người do ai phái tới? Vì sao lại xuất hiện ở trong phòng của bổn giáo chủ?”
Biểu lộ cùng ngữ khí của hắn lúc này, thỏa thỏa liền là bá đạo tổng tài trêu đùa tiểu bạch thỏ trong tiểu thuyết thường viết.
Nhưng mang đến cho Kỉ Tình, lại chỉ là cảm giác đau răng.
Không chút lưu tình, nhẹ nhõm hất văng tay hắn ra, đem hắn đẩy sang một bên, Kỉ Tình liền sửa sang vạt áo lại, hừ nhẹ:“Có chuyện gì nghiêm chỉnh nói, đừng làm ta sởn tóc gáy.”
“Còn nữa, ta không phải là nội gián, đừng suy nghĩ lung tung.” Đối với khả năng não bổ của con người, Kỉ Tình cũng chưa từng nghi ngờ qua bao giờ. Bài viết trêи mạng khi nãy cũng là một ví dụ điển hình.
Bị đẩy đến bên cạnh, nhìn Kỉ Tình không nhanh không chậm đứng dậy, Độc Cô Duy Ngã liền nhíu mày, đem tâm tình đùa giỡn thu hồi.
Bởi vì vừa rồi, nhìn như nhẹ nhõm, nhưng làm người trong cuộc, Độc Cô Duy Ngã có thể cảm nhận được, có một luồng chân khí đã đem cơ thể mình chấn ra.
Nội công ngoại phóng…đây là đặc điểm mà Tiên Thiên cao thủ mới có thể làm được.
Cho nên nói, vị nam tử thoạt nhìn tay trói gà không chặt, mỹ lệ như trân bảo trước mặt hắn lúc này, lại là một vị cao thủ hàng thật giá thật!
Nghĩ tới chính mình không hề phòng bị ôm đối phương cả đêm, Độc Cô Duy Ngã liền cảm thấy lạnh sống lưng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ngữ khí ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía Kỉ Tình bất giác cũng nhiều ra một tia cảnh giác.
Là người của chính đạo? Hay là người của đám dư nghiệt đó?
Cũng không đúng, nếu đám dư nghiệt đó có cao thủ bậc này thì căn bản cũng sẽ không cần trốn chui trốn nhủi như vậy, mà đã sớm cùng hắn liều mạng.
Quan trọng nhất là, một người vừa tuấn mỹ lại võ công cao cường như vậy, ở trêи giang hồ, căn bản không thể nào là vô danh tiểu tốt được, tại sao hắn chưa từng nghe thấy qua?
Đối diện với nghi vấn của đối phương, Kỉ Tình ngay tức khắc liền trả lời:“Bát Hoang Lục…Kỉ Tình.”
Còn tốt, kịp dừng cương trước bờ vực, không có đem cái tên ngập mùi trung nhị đó nói ra.
( trung nhị: trẻ chow
“Kỉ Tình?” Chưa từng nghe nói qua.
Nhất thời, Độc Cô Duy Ngã cũng không phân rõ được người trước mặt này rốt cuộc là đang nói thật hay nói dối. Vì vậy, chỉ có thể đi được bước nào tính bước đó:“Ngươi đến từ đâu? Sư thừa nơi nào?”
Lúc này, Kỉ Tình đang rơi vào dòng suy tư, nếu y nói bản thân là người đến từ thế giới khác hay đại loại vậy, không biết có thể bị xem thành người điên hay không…
Được rồi, khả năng rất cao sẽ không chỉ bị tưởng thành người điên, mà còn có thể bị xem thành tà ma, mang đi thiêu sống…Ặc, dù cho y không cảm thấy chính mình thật sự có thể bị chế phục.
Thế nên, vì tránh tạo thêm phiền toái, Kỉ Tình liền thuận miệng lừa dối vài câu.
“Sư thừa Ngự Kiếm Thần Tông, gia sư đã cưỡi hạc quy tiên từ lâu, không nhớ tên. Hiện đang tự lập môn hộ trêи Vọng Minh Cư, Tiêu Dao Đỉnh. Trạng thái độc thân…ừm, hiện tại thì không còn độc thân nữa, không có thân bằng hảo hữu, tông chi họ hàng.”
Vì không muốn trả lời nhiều lần, Kỉ Tình liền dứt khoát đem tất cả mọi thứ đều gom lại, đáp chung một lượt.
Đồng thời, cũng thành công chấm dứt cuộc trò chuyện.
[…] Vẫn là hương vị này, vẫn là màu sắc này, ký chủ không hổ danh là sắt thép thẳng nam.
( sắt thép thẳng nam: EQ thấp.)
Những câu hỏi sắp ra khỏi miệng đều bị chặn lại, lúc này, nhìn Kỉ Tình đã đem y phục sửa lại xong, Độc Cô Duy Ngã cũng liền từ trêи giường bò dậy, bắt đầu ước lượng khả năng chính mình có thể đem y khống chế là khoảng bao nhiêu phần trăm…
Hắn hiện tại cũng là Tiên Thiên cao thủ, mặc dù chỉ là trung kỳ, nhưng có lẽ, có thể cùng y đánh ngang tay…
“Kỉ Tình…ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Ngươi tại sao lại xuất hiện trong tân phòng? Mã Tương Vân đâu?”
“Chạy rồi.” Đúng lý hợp tình đáp, Kỉ Tình liền có chút không nắm chắc lặp lại:“Về phần tại sao ta xuất hiện ở đây…”
“Là vì dòm ngó cơ thể của ngươi?”
Vốn tưởng y sẽ tiếp tục viện cớ, nhưng nghe xong câu trả lời này, Độc Cô Duy Ngã lại không khỏi sững sờ. Một giây sau, lỗ tai liền không khống chế được mà hiện lên một vệt đỏ khả nghi.
Hắn mặc dù là ma giáo giáo chủ, nhưng bởi vì công pháp tu luyện yêu cầu phải giữ nguyên dương khí, trước khi thần công đại thành thì không thể cùng người giao hoan. Nên đến tận bây giờ, vẫn còn là thân đồng tử, thậm chí, ngay cả hôn cũng chưa từng hôn qua.
Cho nên, lần đầu tiên bị người dùng ngôn ngữ trêu chọc, hắn liền không kiềm được mà có chút ngượng ngùng…
“Ngươi…ngươi nói thật?” Mặc dù bản thân không phải mỹ nam đệ nhất thiên hạ, nhưng Độc Cô Duy Ngã vẫn có chút tin tưởng lời y nói. Dù sao, hắn cũng anh tuấn như vậy…
Chỉ là, chưa để Độc Cô Duy Ngã tự luyến được ba giây, người nào đó đã lập tức phá vỡ huyễn tưởng của hắn.
“Thật ngượng ngùng, ta nói láo đó.”
Y cần thân thể của hắn làm gì, y cũng không phải biến thái.