Nam nhân không biết từ khi nào đã thò tay vào trong tiết khố của y, đem vật nam tính mềm nhũn kia nắm vào trong tay, một bên vuốt ve, một bên còn tấm tắc lấy làm lạ.
“Nương tử, ngươi cũng có thứ này giống ta à? Nhưng kϊƈɦ thước có hơi nhỏ hơn ta một chút đó…”
Lúc này, Kỉ Tình miễn bàn có bao nhiêu xấu hổ cùng giận dữ. Thế nhưng, nơi mẫn cảm đều bị đối phương thành thạo chơi đùa, lại làm thân thể y bán đứng ý chí của bản thân.
Hai điểm anh đào nhỏ trước ngực bị đối phương xoa nắn đến cứng rắn, trướng đỏ như sắp nhỏ ra máu. Phân thân lại càng không có tiền đồ, bị tuốt lộng vài lần liền đã ngẩng đầu, cùng đối phương chào hỏi.
“Làm sao vậy nương tử? Vì sao nơi này lại…”
Không muốn nghe nam nhân biết rõ còn cố hỏi, cố tình ra vẻ ngốc nghếch trêu chọc mình, Kỉ Tình liền cắn răng thốt lên:“Câm miệng!”
Chỉ là, bởi vì nam nhân ác ý dùng ngón tay nhấn vào phần đầu mẫn cảm của tính khí, còn hung tàn cọ sát qua lại. Âm thanh đe doạ của Kỉ Tình liền không khỏi biến điệu, trở nên trầm trầm, tựa như rượu ủ lâu ngày, chỉ khẽ ngửi hương, liền làm người chưa uống đã say.
Rốt cuộc, qua chừng nửa khắc hơn, Kỉ Tình vẫn là không khống chế được, bị nam nhân làm đến thất thủ, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ʍôиɠ lung.
“Nương tử, ngươi nhìn xem, dính đầy tay của ta rồi.” Đem tay rút ra khỏi quần của người trong lòng, Độc Cô Duy Ngã liền hừ hừ, không vui nói. Ra vẻ ghét bỏ mà đem chất lỏng mang theo mùi xạ hương này bôi lên mặt đối phương.
Dung nhan lãnh diễm vốn đã đỏ ửng vì động tình, lúc này, lại bởi vì dịch thể loang lổ trêи mặt mà trở nên ɖâʍ mị bất kham.
Độc Cô Duy Ngã nhìn xem đến mê muội, vốn đã không còn dư lại mấy phần lý trí, lúc này, lại càng trở nên điên cuồng. Cơ thể tựa như tắc một ngọn lửa, cũng không biết là vì rượu, hay là vì lý do khác.
Hắn chỉ biết, hạ thân thật khó chịu, tựa như muốn nổ tung.
Không khống chế được, Độc Cô Duy Ngã liền quỳ gối ở trêи giường lớn, đưa tay, nhẹ vịn lấy đầu tóc của Kỉ Tình, đem sườn mặt của y áp sát đến trêи khố hạ của mình.
Cảm nhận được hơi thở của đối phương, cùng với gương mặt cao lãnh kia mang đến lực xung kϊƈɦ, nơi nào đó của hắn lại càng trở nên phấn chấn bừng bừng.
Lúc này, sau khi dư vị qua đi, đợi khi phản ứng lại, Kỉ Tình liền đã phát hiện, bản thân đang kề sát vào trêи một đồ vật to lớn, nóng hổi nào đó. Dù cách tầng tầng vải vóc, y vẫn có thể cảm thụ được sự nhiệt tình của nó.
Chỉ là, ngay khi y vẫn còn ngây người vì tình cảnh này, thì phía trêи, âm thanh khàn khàn, ẩn chứa ɖu͙ƈ niệm của nam nhân liền đã vang lên.
“Nương tử, ngoan, giúp vi phu xoa xoa nó, lại ngậm một chút.”
Cái…cái gì? Lớn đến từng tuổi này, lần đầu tiên bị người yêu cầu làm loại chuyện này, Kỉ Tình có thể nói là sang chấn không nhẹ.
Y ngơ ngác nhìn xem túp lều vải đang trướng lớn của ai kia, không hiểu sao, tim lại không kiềm nổi, đập như trống bỏi.
Chỉ là, sự ngu ngơ của Kỉ Tình hiển nhiên lại khiến nam nhân có chút mất kiên nhẫn.
Năm ngón tay thon dài luồn vào trong tóc đen của y, chậm rãi dọc xuống, mơn trớn theo sườn mặt tuấn mỹ, hô hấp dồn dập, Độc Cô Duy Ngã chung quy vẫn là không chịu nổi dụ hoặc này, chủ động đem hạ thân căng cứng cách vài lớp vải, chủ động cọ vào trêи mặt Kỉ Tình.
“Nương tử, mau, giúp vi phu ɭϊếʍ nó…”
Hành động xâm lược lại mang theo ý khinh nhờn này, làm khóa tâm vốn đã không có cách bình ổn của Kỉ Tình trực tiếp liền ngưng lại.
Khí tức của nam nhân không ngừng quanh quẩn trêи chóp mũi. Hắn thậm chí còn không quá thỏa mãn mà đem tính khí cọ sát vào trêи cánh môi lạnh bạc của Kỉ Tình.
Hắn dám…sao hắn lại dám…
Rốt cuộc, không chịu đựng nổi nữa, gương mặt Kỉ Tình trong nháy mắt liền biến thành màu tôm luộc. Không chút do dự đem chảo đen từ sâu trong không gian triệu hoán ra, trực tiếp liền đánh thẳng vào trêи mặt của kẻ không muốn sống nào đó.
Có lẽ do không phòng bị, nam nhân liền bị một chảo đập bay, ngã vào trêи mặt giường, triệt để bất động, không còn phản ứng.
Xoa xoa gương mặt nóng bỏng như lửa, phượng nhãn của Kỉ Tình liền hiện lên một tầng mê mang cùng thẹn thùng. Suýt chút nữa, y liền đã không kiềm được chính mình, thật sự há miệng ngậm lấy thứ đó rồi…
Trời ạ! Kỉ Tình! Sao ngươi lại biến thành bộ dạng như bây giờ?!! Nhớ kỹ, ngươi thẳng, ngươi thẳng, không thể đem việc hầu hạ nam nhân xem thành thói quen được…Đúng là mất mặt ném tới nhà bà ngoại mà…
Nhìn thấy Độc Cô Duy Ngã sau khi ngã xuống liền không còn động đậy nữa, nhìn xem chảo đen trong tay, Kỉ Tình cuối cùng vẫn là bò tới, đi xem xét trạng huống của hắn.
Ngàn vạn đừng bị chảo đen đập chết hay biến thành tên ngốc nha, y sẽ khóc không ra nước mắt đó.
Bị chảo đập vào mặt, lúc này, má phải của Độc Cô Duy Ngã cũng đã sớm đỏ bừng một mảnh, có hơi sưng lên.
Nhưng may mắn, bởi vì Kỉ Tình dùng lực có nắm chắc, nên ngoại trừ chút vết thương nhỏ này, tình trạng của hắn vẫn không hề đáng ngại.
Có điều, nhìn xem nam nhân bình an vô sự đang nằm thẳng trêи giường, nhắm chặt mắt ngáy khò khò này, Kỉ Tình lại không khỏi dâng lên một chút bất đắc dĩ.
Như vậy cũng có thể ngủ được, đúng là tâm lớn.
Kỉ Tình có lẽ cũng không phát hiện, trong lòng mình lúc này bất giác đã len lỏi một chút cưng chiều khó phát hiện ra.
Điển hình là lúc này, y đã đem chăn bông kéo tới, cẩn thận nhích đến gần nam nhân, từng li từng tí nằm xuống, gối đầu vào trêи tay của hắn. Sau đó lại đem chăn phủ thêm cho cả hai.
Không biết có phải là cảm nhận được điều gì hay không, lúc này, Độc Cô Duy Ngã lại xoay người, trở tay gắt gao đem Kỉ Tình ôm chặt vào lòng, đổi cho y một tư thế thoải mái. Sau đó mới tiếp tục ngủ thϊế͙p͙ đi.
Cảm nhận được hơi ấm của nam nhân mang đến cảm giác an toàn, Kỉ Tình cũng chậm chạp nhắm mắt lại.
Được rồi, hắn quá ngốc, vẫn là không đánh gãy chân đi.
“Đăng xuất khỏi trò chơi.”
**Khi bạn cho rằng đây là thịt nguyên chất, thì thật ra, đây lại là thịt vụn.