Chỉ là, đang ngẩng đầu, Lục Dạ lại chợt cảm thấy bả vai trầm trầm. Ngay tức khắc, hắn chung quy vẫn là không kiềm nén được mà nghiêng mắt nhìn sang. Quả nhiên liền bắt gặp hình ảnh Kỉ Tình tựa đầu vào trêи vai mình.
Sáu tháng, đây là lần đầu tiên ở trước mặt Lục Dạ, Kỉ Tình lộ ra vẻ yếu thế như vậy.
“Kỉ Tình…”
Nghe thấy âm điệu run rẩy của Lục Dạ, Kỉ Tình không đáp lời, chỉ là trở tay, năm ngón tay chậm rãi luồn vào trong lòng bàn tay hắn.
“Kỉ Tình…”
Vẫn không trả lời, chỉ là, bàn tay của Kỉ Tình lại chợt siết chặt hơn một chút.
Vốn, Lục Dạ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này, Kỉ Tình đã đặt ngón trỏ lên trêи môi của hắn, tỏ vẻ y chỉ muốn lẳng lặng tựa đầu vào vai hắn như vậy.
Dưới bình minh, hai bóng người giao thoa vào nhau, cảm giác ấm áp cùng hòa hợp đến kỳ lạ.
Không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ là một giây, cũng có thể là cả đời người. Lục Dạ lại chợt nhìn thấy một tờ giấy nhỏ đưa đến trước mặt mình. Số lượng chữ viết bên trêи so với bình thường cũng không nhiều hơn bao nhiêu, nhưng lại làm hắn phải mất một lúc mới có thể đọc xong.
‘Về sau đừng cùng mấy thứ dược thảo đó trộn lẫn với nhau nữa. Độc của ngươi, ta không muốn thử lại lần hai đâu.’
Nhìn xem dòng chữ trêи giấy, rõ ràng là không hiểu được ẩn ý ở bên trong. Nhưng Lục Dạ vẫn cứ có cảm giác tâm can quặn thắt. Trong đầu, tựa như cũng có vật gì đó muốn phá kén mà ra…
“Kỉ Tình…” Thấp giọng thì thầm, vừa cúi đầu, Lục Dạ liền đã đối diện với gương mặt thanh thản, không vương sầu bi của y.
Y đang ngủ, ngủ trêи vai hắn, một giấc ngủ thật dài.
Bàn tay giữ chặt lấy tờ giấy, tựa như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng. Rốt cuộc, thời khắc này, Lục Dạ cũng không tài nào khống chế nổi nữa mà bật khóc.
Nước mắt từ trong khóe mi tuôn trào, mang theo vị đắng chát lăn trêи sườn mặt. Hắn chỉ có thể dùng tay che kín miệng, đem tiếng gào khóc của mình đè xuống.
Tâm như bị người tàn nhẫn đâm xuyên, đau đến không thể thở nổi.
Nhưng bởi vì người bên cạnh vẫn còn đang tựa vào vai hắn, an ổn ngủ thϊế͙p͙ đi, hắn không thể nào đem tâm tình bộc phát ra được. Chỉ có bả vai là không ngừng run lên, cùng lệ nóng thấm ướt đôi bàn tay.
Ánh ban mai chói lóa mà ấm áp, nhưng lúc này, tinh thần của hắn đã vỡ vụn.
Lục Dạ cũng không biết chính mình đang chờ đợi điều gì. Hắn chỉ biết, khoảng thời gian dài dằng dặc, nhìn xem người mình yêu từng chút một thối rửa, hóa thành một cỗ thi thể là có bao nhiêu thống khổ cùng tuyệt vọng.
Giống như năm đó, tận mắt chứng kiến cha mình bị chặt đứt đầu, phanh thây thành từng mảnh.
Cho đến khi, hắn chợt cảm nhận được, người bên cạnh, bất chợt lại chuyển động một chút.
Lúc này, bộ dạng của y đã cùng mười phút trước cách biệt một trời một vực. Làn da xanh đen không nói, dưới làn da còn mơ hồ ẩn hiện gân xanh chằn chịt. Con ngươi lại càng trở nên trắng dã, tựa như con rối không có linh hồn.
“Rống!!!” Không còn nhu tình, cũng không còn bất kỳ cảm giác thân quen. Đối diện với hắn, y liền đã biến thành một con quái vật, phát ra tiếng gầm gừ tham lam.
Trong nháy mắt, đối phương liền đã trực tiếp lao về phía hắn. Ngay sau đó, máu tươi liền văng tung tóe khắp một thân, nhuộm đỏ cả quang minh.
Cổ bị đối phương ngoạm lấy, một mảng da thịt đều bị ngạnh sinh sinh xé xuống. Nhưng thời khắc này, sự nuối tiếc trước đó của Lục Dạ lại đã nhận được bù đắp.
Đau đớn trêи thể xác, lại khiến khóe miệng hắn câu lên một nụ cười hạnh phúc. Lắng nghe tiếng nhai nuốt bên tai, hắn lại chỉ duỗi tay, từ từ ôm chặt lấy y.
“Kỉ Tình, tôi đã ôm anh rồi đây, anh có cảm nhận được không?”
Gác cằm vào trêи bả vai đối phương, ánh mắt nhìn về mặt trời đằng xa. Lục Dạ liền chậm rãi nhắm mắt lại, đặt lên mái tóc thô ráp đó một nụ hôn:“Tôi yêu anh…”
Cuối cùng, thân thể Lục Dạ liền hướng về bên ngoài nghiêng đi. Trong nháy mắt, liền ôm lấy người trong lòng, cùng nhau rơi khỏi sân thượng, rơi vào khoảng không.
“…”
“Sư tôn, ta hứa với ngài, về sau sẽ không đụng vào dược vật nữa.”
- --------------------------
Kỉ Tình phiêu phù trong hư không một lúc lâu, vốn tưởng rằng chính mình sẽ sắp sửa hòa vào thiên địa. Thì bỗng dưng, một cỗ lực hút lại đột ngột ập tới, mạnh mẽ đem y kéo đi.
Đợi khi y phản ứng lại, thì không biết từ khi nào, không gian trước mặt đã biến thành một mảnh trắng xóa. Cùng lúc đó, âm thanh quen thuộc của hệ thống cũng đã vang vọng bên tai.
[ Chúc mừng ký chủ đạt thành yêu cầu nhiệm vụ: thành công khiến Lục Dạ cảm thấy ký chủ là người tốt, đồng thời từ tận phế phủ thừa nhận yêu ký chủ.]
[ Mức độ hoàn thành nhiệm vụ có đánh giá là S. Ban thưởng tích phân: 14.000, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.]
*Thuộc tính nhân vật:
- Tên: Kỉ Tình.
- Tuổi:???
- Nhan giá trị: 90/100.
- Võ lực:???
- Mị lực:???
- Vật phẩm: Không có.
- Tích phân: 35000.
Nhìn xem bảng thông tin trước mặt, Kỉ Tình hiếm khi lại không chủ động dò hỏi bất kỳ thứ gì. Y yên tĩnh tựa như một pho tượng, làm hệ thống bất giác có phần cuống quýt.
[ Ký chủ, ngươi không thoải mái sao? Đó chỉ là một nhiệm vụ nhỏ nhoi mà thôi, ngươi ngàn vạn đừng đau lòng.]
“Ta không đau lòng.” Kỉ Tình đạm mạc đáp, trêи mặt cũng không có bao nhiêu biểu lộ. Có lẽ vì sợ hệ thống không tin, y còn bổ sung thêm:“Chỉ là ta vốn đã chuẩn bị tinh thần đi chết, ngươi lại đột ngột cho ta biết, bản thân vẫn còn sống, cho nên có chút khó tiếp thu mà thôi.”
[ Ký chủ…]
“Đi thôi, truyền tống ta đến vị diện sau đi. Ta muốn sớm một chút trở về ‘nhà’.” Ánh mắt nhìn vào hư không, lúc này, ngữ khí của Kỉ Tình lại phát sinh một chút biến hóa khó nhận ra.
Mặc dù cảm thấy thái độ của ký chủ rất kỳ lạ, song, hệ thống cũng không truy cứu. Trái lại, lại vô cùng vui sướиɠ nghe theo.
[ Đinh, đang bắt đầu truyền tống…]