Lâm Bất Phàm là một người trùng sinh.
Hắn đến từ mạt thế của mười năm sau, bởi vì bị đồng đội đâm sau lưng mà táng thân trong miệng quái vật, cuối cùng lại được trời cao ưu ái, quay trở về năm mười tám tuổi, trước khi mạt thế buông xuống nửa ngày.
Có được kỹ năng cùng kinh nghiệm sống ở kiếp trước, biết rõ tận thế sắp đến, Lâm Bất Phàm rất nhanh liền bắt tay vào chuẩn bị vật tư.
Kiếp trước, anh trai không cùng huyết thống đã từng là người mà hắn căm hận nhất. Nhưng sau khi trải qua mười năm ấm lạnh, lần nữa đối diện, cũng đã cùng sâu bọ không có gì khác.
Hắn tiện tay liền đem đối phương làm thành mồi nhử, giữ chân tang thi.
Khoảng thời gian này, Lâm Bất Phàm có thể nói là dựa vào ký ức kiếp trước, ở mạt thế lăn lộn đến phong sinh thuỷ khởi.
Hắn không chỉ thành công đi trước những nhân loại khác trở thành tiến hóa giả, thức tỉnh lôi hệ dị năng. Mà còn đem hai vị mỹ nữ lưu lại bên người, trái phải bầu bạn. Trong đó còn có một người là hoa khôi trường, đã từng là tình nhân trong mộng của hắn ở kiếp trước.
Chỉ là, cuộc sống trong mộng này rất nhanh liền đã bị kết thúc, khi một ngày này, hắn nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Lâm Bất Phàm có thể khẳng định, khuôn viên nửa cây số xung quanh chính mình trêи cơ bản đều không có người sống.
Thế nhưng, tang thi sẽ không gõ cửa, có thể gõ cửa, cũng chỉ có thể là người.
Đối với Lâm Bất Phàm tới nói, con người đôi khi so với tang thi còn phải nguy hiểm hơn gấp trăm, ngàn lần.
Vì vậy, nhìn xem hai thiếu nữ còn đang say giấc bên giường của mình, Lâm Bất Phàm liền âm thầm ngồi dậy thay quần áo, từ trong ngăn tủ đem súng ngắn lấy ra, mở ra cò bảo vệ.
Trong khoảng thời gian này, bên ngoài vẫn không ngừng truyền tới tiếng gõ cửa với tần suất đều đặn, quy luật. Quỷ dị ở chỗ, giữa sự yên tĩnh thế này, tiếng gõ cửa lại không thu hút bất kì tang thi hay quái vật nào tới.
Điển hình là, Lâm Bất Phàm không nghe thấy được âm thanh gầm gừ của tang thi.
Thận trọng đi tới trước cửa phòng, Lâm Bất Phàm liền đưa mắt đến bên mắt mèo, thông qua lỗ trống nhìn ra ngoài. Đập vào mắt, liền là một gương mặt xa lạ, mang theo hơi thở thanh xuân.
Không biết có phải cảm nhận được hắn đang ở phía sau cửa hay không, lúc này, người bên ngoài lại đột ngột cất tiếng, giọng nói thấu triệt, vô cùng dễ nghe:“Lâm Bất Phàm?”
Nghe thấy đối phương gọi ra tên của mình, lòng nghi hoặc của Lâm Bất Phàm liền càng thêm sâu. Hắn có thể khẳng định, sống hai kiếp, hắn chưa từng quen biết kẻ này.
Như vậy, đối phương là làm thế nào biết tên của hắn?
Đáy lòng thấp thỏm không yên, Lâm Bất Phàm rốt cuộc vẫn là đưa tay, cẩn thận đem cửa chống trộm mở ra. Súng ống trong tay cũng giơ lên, chỉa vào đầu của người bên ngoài:“Ngươi là ai?”
Khác hẳn với sự căng thẳng của hắn, nam nhân này lại thư giãn hơn rất nhiều. Đứng trước họng súng, không chỉ không sợ hãi, mà còn tùy ý đưa tay, đem mũ lưỡi trai trêи đầu hạ thấp xuống một chút, vừa vặn đem hai mắt che lấp.
Chỉ là, môi mỏng bên dưới, lại tạo ra một nụ cười nhợt nhạt.
“Chuyển phát nhanh đã được giao đến, mời khách hàng xem xét ký tên và nhận hàng.”
Giao chuyển phát nhanh?
Lần đầu tiên gặp phải loại chuyện kỳ ba như vậy, nhất thời, Lâm Bất Phàm liền không khỏi ngây người. Chỉ là, lúc này, nam nhân đối diện hắn cũng đã lui lại một bước, nói tiếp:“Phần hàng bao gồm ba con tang thi biến dị, cùng hai mươi con tang thi bình thường.”
“Nếu cảm thấy phục vụ chu toàn, mong sau đó có thể bớt chút thời giờ, để lại đánh giá 5 sao.” Dứt lời, thân ảnh của đối phương cũng liền chậm rãi biến mất trong tầm mắt của Lâm Bất Phàm.
Nhíu mày, trong lòng phát sinh linh cảm không ổn, Lâm Bất Phàm liền nhanh chóng đuổi theo bước chân của nam nhân. Chỉ là, một khắc đặt chân vào hành lang, tâm của hắn đã lập tức nhảy lên đến cổ họng vì khung cảnh bên ngoài.
Chỉ thấy, hai đầu hành lang xung quanh phòng hắn, không biết từ khi nào đã đứng đầy tang thi. Số lượng nhiều đến mức đem tất cả không gian đều chen chúc đến sít sao.
Quan trọng nhất là, mỗi một bên, đều có một đầu tang thi đang trấn thủ. Một con toàn thân bốc lên hỏa diễm, rõ ràng là tang thi có dị năng.
Về phần con tang thi còn lại, đối với Lâm Bất Phàm mà nói cũng không tính là xa lạ. Bởi vì nó, chính là cự lực tang thi ở trong đồn cảnh sát mấy ngày trước vẫn còn truy sát hắn suốt một con phố!
Thời khắc này, đứng giữa hai đàn tang thi, bị vô số ánh mắt tham lam quan sát, trêи trán Lâm Bất Phàm cũng không khống chế được mà rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Ngay tức khắc, hắn liền làm ra phản ứng, lập tức xoay người muốn trở về phòng, đem cửa chống trộm đóng lại. Sau đó lại từ cửa sổ leo ra ngoài.
Chỉ là, vừa mới xoay người, một tiếng hét chói tai liền đã từ trong phòng vang lên, kϊƈɦ thích dây thần kinh của hắn.
Đợi khi nhìn thấy được tràng diện trong phòng bây giờ, toàn thân trêи dưới Lâm Bất Phàm đều đã giống như bị người tạt cho một xô nước lạnh.
Không biết từ khi nào, trong phòng hắn đã nhiều ra một con tiểu tang thi làn da xám xanh, trêи đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, bị xoay ngược lại, cùng loại với chiếc mà nam nhân khi nãy vừa đội.
Lúc này, tựa như phát hiện ra hắn, nó cũng ngẩng đầu, con ngươi trắng dã cũng vừa vặn cùng hắn đối diện nhau.
Miệng nhỏ đang cắn lấy cổ họng đã bị cắn đứt của một thiếu nữ trêи giường cũng nhả ra, máu tươi đem một mảnh chăn giường cùng áo học sinh trước mặt nó đều nhuộm đỏ. Mà thiếu nữ còn lại, cũng đã sớm bị dọa ngất.
Thời khắc này, tựa như là nhận được chỉ lệnh gì, đám tang thi đều giống như dã thú bị tuột xích. Trong nháy mắt liền liên tiếp phát ra tiếng gào thét, lao về phía Lâm Bất Phàm.
Bị tang thi vây quanh, lúc này, Lâm Bất Phàm lại không khống chế được, bắt đầu nhớ lại lời nói của nam nhân khi nãy.
Thậm chí, là đến lúc băng đạn bị bắn hết, dị năng cạn kiệt, bản thân lại bị tang thi quật ngã, hắn cũng vẫn muốn biết, kẻ đó rốt cuộc là thứ gì, vì sao lại có thể đi lại giữa bầy tang thi như dạo hậu hoa viên…
**Người ta là thi hậu đó, người như ngươi không hiểu được đâu…