Đem chảo trang bị sẵn trong ba lô lấy ra, dùng nó xử lý tang thi bên trong hành lang lầu năm, lúc này, Kỉ Tình mới đem xâu chìa khóa lấy được từ chỗ phòng bảo an ra, đem một gian phòng được tiêu chí là lâu ngày chưa có người thuê mướn mở ra.
Dọc đường tiến lên này, Kỉ Tình cùng Lục Dạ đều phát hiện ra được một chút manh mối, chứng tỏ trong khu cư xá này, vẫn còn không ít người sống.
Chỉ là, đối với sự tồn tại của những người đó, Kỉ Tình cũng không phải là quá mức an tâm.
Về phần Lục Dạ, hắn thì lại càng là mười phần thờ ơ.
“Tình ca ca, anh nhìn xem đi, căn hộ này có hai gian phòng, vừa vặn có thể phân chia cho hai người chúng ta.”
Nhìn xem Lục Dạ ríu rít chạy tới chạy lui trong nhà, đem cửa chống trộm khóa lại, Kỉ Tình liền ngồi vào bàn giữa, bắt đầu kiểm kê lại tinh hạch trong túi.
Đối với đống tinh thể kỳ lạ kia, Lục Dạ mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng không chủ động hỏi ra, tựa như việc nghi hoặc tại sao y lại biết tên cũng như muốn đem bản thân đi vậy.
So với người bình thường, hắn lại càng biết thức thời hơn.
Cho nên, nhìn Kỉ Tình một thoáng, sắc mặt Lục Dạ liền đã trở về như thường, đem cửa của căn phòng bên trái mở ra.
Căn hộ này diện tích vẫn rất rộng rãi, cũng không hề thua kém phòng bệnh của Lục Dạ ở bệnh viện là bao. Bởi vì dùng để thuê bán, cần thích hợp để khách nhân cải tạo, nên trang trí bên trong đều thiên về trung tính.
Nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh, Lục Dạ liền đi đến bên cửa sổ, đem cửa đẩy ra.
Ánh nắng chiếu rọi vào phòng, đem không khí ngột ngạt xua tan. Đứng bên bệ cửa nhìn ra ngoài, bất chợt, Lục Dạ lại vô tình phát hiện ra một người.
Đối phương đứng trong tòa nhà đối diện với hắn, là một thanh niên 23,24 tuổi, từ trang phục đến xem tựa hồ là công nhân viên chức, ngoại hình vô cùng xuất chúng, chí ít là vượt qua nhan giá trị của hắn rất nhiều.
Bộ dáng của đối phương tựa hồ là đã sớm đứng chờ ở đó. Theo suy đoán, có thể là vì nhìn thấy hắn và Kỉ Tình chạy mô tô đến đây.
Lúc này, thấy Lục Dạ nhìn về bên này, thanh niên liền vô cùng kϊƈɦ động đem một tấm bảng hiệu lấy ra. Nội dung bên trêи cũng không khó đoán, liền là cầu cứu.
Khóe môi hiện ra một đường cong, Lục Dạ liền lạnh nhạt đem rèm cửa kéo lại. Trong nháy mắt, hình ảnh của thanh niên kia cũng liền bị ngăn chặn.
Cứu người? Không tồn tại. Tình ca ca cứu một mình hắn liền đã đủ rồi.
Vừa quay đầu, không kịp phòng bị, Lục Dạ liền bắt gặp thân ảnh của Kỉ Tình đang đứng trước cửa phòng. Y đã gỡ xuống mũ bảo hộ, cứ vậy nhìn xem hắn, cũng không biết đã nhìn thấy được những gì.
Ngay khi Lục Dạ suy tư, không biết có nên chủ động giải thích hay không. Y liền đã hờ hững nhìn thoáng qua rèm cửa bị phủ kín sau lưng hắn, trong tay lại giơ lên một tấm giấy A4:‘Đói bụng không?’
Ngây ngẩn một chút, bụng của Lục Dạ liền đã thay hắn trả lời câu hỏi này của y, rất không có cốt khí mà vang lên tiếng kháng nghị. Dù sao, cũng đã gần một ngày hắn chưa được ăn gì.
Nhận được câu trả lời, tựa như đã phán đoán từ trước, lúc này, Kỉ Tình lại đem mặt sau của trang giấy lật lại:‘Ở yên đó.’
Làm xong hết thảy, Kỉ Tình cũng xoay người, cầm lấy chìa khóa xe chuẩn bị rời đi. Thế nhưng, cũng vào lúc y sắp sửa mở cửa, sau lưng, Lục Dạ lại đột ngột nói vọng theo:“Tình ca ca, tôi muốn ăn bánh kem.”
- ---------------------------
Xe mô tô lao nhanh trêи đường lớn, gió lộng đem vạt áo của Kỉ Tình đều thổi bay. Gần năm phút đi thẳng, y rốt cuộc cũng từ bên đường nhìn thấy cửa hàng tiện lợi.
Đem bản đồ trêи điện thoại đóng lại, Kỉ Tình liền bước xuống, nhanh chóng vượt qua từng lớp tang thi tiến vào trong.
Đừng hỏi điện thoại này từ đâu mà có, chính là Lục Dạ vừa mới đưa cho y.
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc, Kỉ Tình liền cảm thấy tức giận. Rõ ràng điện thoại của hắn vẫn còn một chút pin, có thể sử dụng bản đồ định vị, nhưng cố tình, khi nãy tìm kiếm chỗ ở lại không chịu giao ra cho y. Hại y phải chạy vòng vòng như con ruồi đứt đầu, hoảng hốt một hồi.
Trước khi Kỉ Tình đến đây, tựa hồ đã từng có người tới qua nơi này. Bởi vì hai cỗ thi thể nằm trong cửa hàng vẫn còn rất tươi mới.
Trêи mặt đất, lại là một đống vật phẩm lăn lộn, rơi vãi khắp nơi.
Từ trêи chỗ quầy hàng lấy tới một cái túi lớn, Kỉ Tình liền bắt đầu càn quét đồ vật trưng bày ở bên trong. Từ đồ ăn vặt như bánh, kẹo, cho đến lương khô như gạo, xúc xích, đồ hộp,…
Thậm chí, ngay cả nước uống, nến, cùng dụng cụ sinh hoạt hằng ngày cũng đều không buông tha, tỉ mỉ đến cùng cực.
[ Ký chủ, ngươi rốt cuộc cũng chịu khai khiếu rồi…] Nhìn thấy Kỉ Tình bao lớn bao nhỏ rời khỏi cửa hàng tiện lợi, hệ thống liền không cầm được nước mắt khóc chít chít.
Ký chủ chú ý đến sinh hoạt của nhân vật mục tiêu như vậy, chẳng phải khai khiếu thì còn có thể là gì?
Lúc này, hệ thống chỉ có một loại cảm giác vô cùng thiêng liêng, tựa như nhìn thấy nhi tử nhà mình rốt cuộc cũng trưởng thành.
Chỉ là, Kỉ Tình ngay tức khắc liền đã chứng minh cho nó thấy, nó vẫn là quá mức đơn thuần.
‘Nếu không chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cho hắn, như vậy, chẳng phải mỗi khi hắn thiếu thứ gì đó, ta đều phải tốn công chạy đi lấy à? Không cho hắn, hắn còn sẽ một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Rất phiền.’
[…] Cho nên, tổng kết lại, chỉ là bởi vì y lười cùng ngại phiền phức có đúng không?
Không biết hệ thống đã lành lạnh, đem hai túi đồ ném lên xe, Kỉ Tình liền chuẩn bị lái xe quay trở về.
Chỉ là, ngay khi sắp quay xe, không biết nghĩ tới điều gì, động tác của y lại có hơi ngưng lại. Điện thoại cất trong túi áo cũng bị lấy ra lần nữa, mà y, cũng bắt đầu ở trong ứng dụng định vị kia tìm kiếm vị trí của…cửa hàng bán bánh sinh nhật.
**Sư tôn khẩu thị tâm phi part 2.
**Huhu, mẫu bạn trai này còn không, order cho ta một tá với, giá cả thương lượng.