Đem tang thi lưu lại bảo hộ Lục Dạ, Kỉ Tình liền đi về phía tiệm sửa xe.
Nửa khắc sau, một tiếng oanh động vang lên, Kỉ Tình lúc này đã cưỡi trêи một chiếc xe mô tô màu xám xanh, dùng tư thế soái khí ngừng lại trước mặt Lục Dạ.
Không thể không thừa nhận, xe mô tô phối hợp với tạo hình cùng khí chất của y lúc này, quả thật là đẹp đến nổ tung.
Nâng tay, dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc Lục Dạ, lại nhẹ hất đầu, ý tứ của Kỉ Tình vô cùng rõ ràng, chính là để hắn leo lên xe.
Ngoan ngoãn dựa theo lời nói của Kỉ Tình đi làm, Lục Dạ liền hàm chứa ý cười tiến tới, không mất quá nhiều sức lực liền ngồi vào yên sau của xe.
Chỉ là, lần đầu tiên ngồi xe mô tô, toàn thân Lục Dạ đều vô cùng căng thẳng. Cánh tay cũng rất tự nhiên, chủ động vòng ra trước, ôm lấy eo Kỉ Tình, đầu cũng dựa sát vào trêи hõm vai y.
Xen lẫn với hương vị máu tươi, Lục Dạ có thể ngửi được rõ ràng mùi hoa đào thoang thoảng quanh chóp mũi.
Mới đầu, hắn chỉ cho rằng là hương dầu gội hay sữa tắm. Nhưng ngửi một lúc, hắn đã có thể xác định, đây là mùi hương từ trêи cơ thể y tỏa ra.
“Tình ca ca, trêи người anh thật thơm nha, cùng hương vị của tang thi trong tưởng tượng của tôi một chút cũng không giống.” Không biết vì sao, ngửi được mùi thơm này, đáy lòng hắn liền dâng lên một cỗ xúc động không nói được bằng lời.
Có hưng phấn, có mê luyến, càng có một loại quen thuộc cùng bản năng nói cho chính mình, đây là của bản thân.
Phát hiện ra việc kẻ ở phía sau tựa như cẩu, ở sau lưng mình hít tới hít lui, hơi thở ấm nóng phả vào hõm vai, làm y cảm thấy rất không thích ứng. Sắc mặt tối đen, cũng không thông báo cho hắn một tiếng, Kỉ Tình liền đã bỗng dưng vặn lấy tay ga.
Trong nháy mắt, mô tô liền trực tiếp phóng tới. Không kịp phòng ngừa, cằm của Lục Dạ liền va thẳng vào trêи bả vai Kỉ Tình. Người trước trong nháy mắt liền đau đến khẽ hô, mà người sau, thì lại là không đau không ngứa.
“Tê…” Hít vào một hơi khí lạnh, Lục Dạ liền đau đến ứa nước mắt. Thậm chí còn có linh cảm, trêи cằm của mình lúc này nhất định đã bầm một khối.
Dùng ánh mắt lên án nhìn người phía trước, Lục Dạ lại phát hiện, đối phương căn bản là không hề quan tâm đến chính mình.
Y cố ý!
Xụ mặt, Lục Dạ liền ôm chặt lấy Kỉ Tình, cảm nhận gió lạnh lướt qua người, cùng khung cảnh nhanh chóng lướt qua bên thân. Không thể không thừa nhận, hắn quả thật rất hưởng thụ cảm giác lúc này, tựa như chính mình muốn bay lên.
Tiếng mô tô đem tang thi thu hút tới, nhưng chạy trêи quốc lộ, Kỉ Tình rất dễ dàng liền luồn lách qua chướng ngại vật cùng đám tang thi kia.
Một đường phóng nhanh trêи quốc lộ, đổi lại thành trước kia, Kỉ Tình có lẽ đã sớm bị cảnh sát giao thông bắt lại.
Chạy hơn mười phút, ngay khi Kỉ Tình bắt đầu nảy sinh hoài nghi, chẳng lẽ chính mình là miệng họa đen, nghĩ cái gì liền ra cái gì, thì rốt cuộc, y cũng nhìn thấy được ‘nhà’.
Xuyên qua kính bảo hộ nhìn về trước, ánh vào mắt Kỉ Tình liền là một dãy kiến trúc đồ sộ, tựa hồ là khu chung cư cao cấp.
Mô tô nhanh chóng tiến đến trước cổng của một khu cư xá, Kỉ Tình ngay tức khắc liền nhìn thấy được một tang thi mặc quần áo bảo an đang lảng vảng.
Trực tiếp khống chế nó, Kỉ Tình liền cưỡi mô tô, không xem ai ra gì mà chạy vào.
Bởi vì mạt thế bạo phát vào giờ cao điểm, nên người sinh sống trong chung cư đa phần đều đã ra khỏi nhà đi làm. Việc này dẫn tới số lượng tang thi ở đây cũng không tính là nhiều.
Chí ít, nhìn sơ qua, sẽ không vượt quá hai chữ số.
Nghe thấy tiếng động cơ xe, đám tang thi đều nhao nhao hoạt động. Chỉ là, phần lớn đều vồ hụt, cũng như bị Kỉ Tình điều khiển, ngoan ngoãn nhường đường.
Khu cư xá này rất lớn, có tổng cộng bốn tòa nhà. Kỉ Tình không quá thích làm ra lựa chọn, nên liền tùy tiện rẽ vào trước một tòa nhà ở hướng Đông.
Sau khi mô tô dừng lại, Lục Dạ ở ghế sau liền nhanh chóng leo xuống, rất có tính tự giác. Bởi vì dọc đường gió quá lớn, nên đầu tóc của hắn đều bị thổi đến xù lên.
Nhìn thấy Kỉ Tình chỉ nhìn mình, cái gì cũng không nói, Lục Dạ chỉ cảm thấy nghi hoặc, ngay tức khắc liền hỏi:“Thế nào vậy Tình ca ca, sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
Nhịn xuống xúc động muốn xoa đầu của người trước mặt này, Kỉ Tình chỉ có thể thôi miên chính mình - xúc động là ma quỷ, như vậy quá mất mặt.
Nhưng để tránh bị hắn nhìn ra dị dạng, Kỉ Tình chỉ có thể vươn tay, đem mắt kính trêи mặt hắn gỡ xuống. Sau khi mắt kính bị lấy đi, khuôn mặt thanh tú của Lục Dạ trong nháy mắt liền hoàn toàn bị phô bày ra.
Phối hợp với quả đầu xù xù cùng hai mắt có phần ươn ướt kia, đơn giản là đáng yêu đến quá phận.
Rũ mắt, Kỉ Tình liền đem chìa khóa xe rút ra, từ trêи xe bước xuống, cũng không dám nhìn Lục Dạ nữa. Ai bảo y không có sức chống cự với những thứ khả ái như vậy làm chi?
Đây rõ ràng là gian lận!
Ngay khi Kỉ Tình chuẩn bị đem mắt kính lau sạch bụi, trả lại cho Lục Dạ, thì hắn đã duỗi tay, đem y ngăn lại:“Không cần đâu, tôi cũng không bị cận, đeo kính là vì sở thích mà thôi. Hiện tại không đeo nữa cũng không sao.”
Gật đầu, Kỉ Tình liền đem kính giao trả lại cho hắn. Đồng thời lại dắt lấy tay hắn, tiến vào trong tòa chung cư trước mặt.
Cả hai đi rất nhanh, từ Kỉ Tình dẫn đầu khống chế tang thi, chưa đến năm phút, hai người liền đã thông qua cầu thang bộ, đi đến tầng năm của tòa nhà.
**Sư tôn khẩu thị tâm phi.