“Mẹ nói với tôi, ba ba đi rồi, đi đến một nơi rất xa. Nhưng khi cảnh sát tìm đến nhà, bà lại khóc rất thương cảm, nói rằng đã lâu rồi chưa từng nhìn thấy ông ấy.”
“Rõ ràng ba ba bị giấu trong cống nước thãi, vì sao mẹ lại quên mất vậy chứ?”
“Tôi đem việc này lén lút nói cho bảo mẫu. Bảo mẫu sau khi nghe xong liền hoảng sợ khôn cùng, đem việc này báo lại cho mẹ tôi.”
“Đêm hôm đó, mẹ cùng thúc thúc đến phòng của tôi. Trong tay thúc thúc cầm lấy thanh dao mổ heo quen mắt kia, từng bước một đi về phía tôi. Ánh mắt hung ác đó, cũng là thứ mà cả đời tôi khó thể quên được.”
“Nhưng rốt cuộc, dao giơ lên, cũng không hạ xuống.”
“Bởi vì ba ba để lại di chúc, đem tất cả gia sản đều để lại hết cho tôi. Nếu tôi xảy ra bất trắc, tài sản sẽ phải đem đi từ thiện. Có lẽ linh cảm của một người làm cha đã sớm mách bảo ông ấy làm những chuyện này. Ngay cả một đồng cũng không muốn cho mẹ tôi.”
Mỗi khi nhắc tới ba ba của mình, giọng nói của Lục Dạ đều phá lệ trở nên ôn nhu. Chỉ là, bàn tay giữ lấy tấm ảnh lại càng thêm siết chặt, đem nó bóp đến méo mó.
“Cuối cùng, mẹ trở thành người giám hộ của tôi. Năm mười hai tuổi, cũng là lúc tôi nhìn thấy giấy báo xác nhận bệnh án tâm lý của mình, là do chính mẹ tôi đưa tới.”
“Bên trêи ghi gõ, đứa trẻ mười hai tuổi như tôi đã mắc phải chứng bệnh hoang tưởng, cũng như rối loạn tâm thần, bên trêи còn có mộc đỏ do chính viện trưởng đóng dấu vào.”
“Mười hai tuổi, tôi bị mẹ mình đưa vào trại tâm thần. Đứng trước dư luận, báo chí, bà chỉ có thể ra vẻ bản thân là một người mẹ tốt, đau khổ dằn vặt vì con trai là một người điên, nhưng vẫn không từ bỏ hắn, còn cho hắn hết thảy dịch vụ tốt nhất ở đây.”
“Chỉ là, theo thời gian trôi qua, bà đã lần nữa lãng quên đi đứa con trai này. Mà gia sản được ba ba để lại, sau tám năm, cũng đã sớm bị bà dùng đủ loại thủ đoạn đem đi ‘rửa’ sạch.”
“Cuối cùng, tài sản trêи danh nghĩa của tôi hiện tại cũng chỉ còn lại một mình bệnh viện tâm thần này.”
Từ trêи cao nhìn xuống Lục Dạ đang trầm ngâm như nước, chăm chú quan sát tấm ảnh trong tay. Lúc này, Kỉ Tình liền hơi khom người, kéo lấy tay áo hắn, bắt đầu ghi chữ ở bên trêи.
‘Ngươi vẫn còn nhớ thương bà ta?’
Nhìn xem câu hỏi này, Lục Dạ lại chỉ lắc đầu, cười gằn một tiếng:“Nhớ thương sao? Có lẽ đi…”
“Đã rất lâu tôi chưa từng gặp lại người phụ nữ này. Tôi chỉ thường nhìn thấy bà ta xuất hiện trêи ti vi với hình tượng nữ cường nhân mạnh mẽ, kiên nghị.”
“Tôi rất muốn gặp lại bà ta, dù chỉ một lần thôi cũng được.” Từng sợi tóc đen theo động tác cúi đầu mà rũ xuống, Lục Dạ cũng chậm rãi đứng dậy, đem bức hình nhét vào trong túi áo.
“Bởi vì lúc đó, cũng sẽ là lúc tôi đem bà ta ngâm vào Fomalin.”
( Fomalin - fomon: dung dịch được dùng đẻ ngâm xác động, thực vật, tiêu bản, cơ thể người,… trong phòng thí nghiệm.)
“…” Vốn còn muốn an ủi hắn vài câu, nhưng hiện tại xem ra, là y cả nghĩ quá nhiều rồi.
Đối phương kiên cường hơn y nghĩ, hơn nữa, trải qua nhiều sóng gió như vậy, lại càng sống trong bệnh viện tâm thần bao năm qua. Cho dù đầu óc bình thường, cũng sẽ bị chỉnh thành có bệnh.
Có câu nói rất hay, người thường sợ biến thái, biến thái sợ tên điên. Cho nên, vẫn là không thể trêu vào.
Đồ vật đã lấy xong, sắc mặt Lục Dạ trong nháy mắt liền trở lại như thường. Nhìn đám người nằm xung quanh, hắn liền trấn định hỏi:“Những tên này, anh định xử lý thế nào?”
Phất tay, tỏ vẻ cho phép hắn tự mình quyết định, Kỉ Tình liền dẫn đầu đi xuống lầu. Ở sau lưng, Lục Dạ rất nhanh cũng liền theo tới. Nhưng nằm ngoài dự đoán của Kỉ Tình, hắn lại không hạ thủ với đám người đó.
“Làm sao vậy? Anh nhìn tôi như vậy, làm tôi rất ngượng ngùng nha.” Thẹn thùng nói, mặt của Lục Dạ cũng vô cùng phối hợp, có chút đỏ lên.
“…”
Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ, yên lặng cùng chính mình kéo dài khoảng cách của Kỉ Tình, Lục Dạ cũng không có tự mình hiểu lấy, rất nhanh đã nhích tới bên người y:“Đúng rồi, tôi vẫn còn chưa biết tên anh là gì…”
Cũng không nâng mắt, Kỉ Tình chỉ níu lấy cổ tay của Lục Dạ, đem tên của mình ghi ra, sẵn tiện cũng đem cả nghi hoặc trong lòng hỏi ra ngoài:‘Cậu rốt cuộc là bệnh nhân hay là bác sĩ?’
“Anh chưa từng nghe câu bệnh nhiều thành y à, tôi không có lừa anh đâu. Tôi hiện tại thật sự là bác sĩ thực tập ở đây.” Một bên giải thích, một bên, Lục Dạ lại vuốt ve hai chữ mà Kỉ Tình vừa lưu lại.
“Kỉ Tình? Gỡ bỏ tơ tình? Đúng là cái tên kì lạ…”
“Như vậy, tôi nên gọi anh là gì nhỉ? Kỉ ca, Kỉ Tình ca ca, hay là…” Ái muội hạ thấp giọng nói, Lục Dạ liền ở bên tai Kỉ Tình nỉ non ra mấy chữ:“Tình ca ca~”
Ba chữ này, làm bước chân của Kỉ Tình không khỏi loạng choạng, suýt chút nữa liền ngã xuống. Lông tơ trêи người đều dựng đứng lên. Ánh mắt khi nhìn Lục Dạ, cũng giống như đang nhìn quái vật.
Tên này có độc đi?
( P/s: tình ca ca có ý nghĩa giống với anh trai mưa.)
‘Không được gọi như vậy.’ Kỉ Tình cảm thấy, chính mình không thể để nhân vật mục tiêu thị sủng sinh kiêu như vậy được. Nhất định phải sửa trị!
Chỉ là, đối với sự phản đối của y, Lục Dạ lại chỉ nghịch ngợm chớp chớp mắt, đáng thương nói:“Tình ca ca, người ta không muốn mà~”
Âm thanh này, ngữ điệu này, người bên ngoài nếu không biết chuyện, e là sẽ cho rằng y đang làm một số chuyện không bằng cầm thú với hắn.
Xin nhờ, vẫn là câu nói cũ, bổn tọa không có hứng thú với nam nhân.
#Luôn có yêu tinh muốn phá hoại sơ tâm của ta thì phải làm thế nào bây giờ? Online chờ, rất cấp bách.
**‘Trừng phạt’ nó ngay và luôn đi sư tôn.