[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 21: Em Vợ, Chớ Sợ (20)




"Kỉ Tình, tôi yêu anh..." Cố Thừa Trạch vô cùng cố chấp, không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, phảng phất muốn thông qua đó để Kỉ Tình tin tưởng chính mình.

Thế nhưng, động tác trên tay lại không hề ngừng lại, nhanh chóng đem cà vạt của mình tháo xuống, trực tiếp đem cổ tay của Kỉ Tình trói buộc.

"Cố Thừa Trạch, mau cút đi...tôi không thích nam nhân..."

Vùng vẫy muốn tránh thoát, nhưng thể lực của nguyên chủ thật sự là quá yếu, căn bản là không thể nào đối kháng chính diện được với Cố Thừa Trạch. Nhất là khi hai tay còn bị giam giữ.

Bởi vì giãy động xen lẫn tức giận, da thịt của Kỉ Tình cũng chậm rãi hiện lên một tầng đỏ hồng. Mồ hôi tinh mịn xen lẫn với hơi nước còn sót lại, lúc này đang theo cổ, lăn lộn trên bờ ngực rắn rỏi của y.

Ánh mắt đen lại, bắt đầu di động theo giọt nước, Cố Thừa Trạch chỉ cảm thấy trên đầu nóng bừng, miệng lưỡi cũng có phần khát khô. Không khống chế được liền cúi đầu, vươn đầu lưỡi **** *** xương quai xanh tinh xảo kia.

Cố Thừa Trạch xin thề, trước kia, hắn chưa từng nảy sinh ra bất kì xao động nào đối với nam nhân.

Không, hoặc nói đúng hơn, hắn chưa bao giờ mong muốn chiếm đoạt được một người giống như thời khắc này...

"Thật trùng hợp, tôi không thích nam nhân, cũng không thích nữ nhân. Tôi, chỉ thích anh." Vĩnh viễn cũng chỉ có thể là Kỉ Tình, là người đang nằm dưới thân hắn, không thể là bất kì ai khác nữa.

Thế nhưng, lời tình tứ rơi vào trong tai một người EQ thấp như Kỉ Tình, gần như trong nháy mắt liền đã bị xuyên tạc.

Cái tên chết bầm này là đang gián tiếp mắng y bất nam bất nữ sao?!!

Kỉ Tình rất muốn mở miệng mắng chửi người, hoặc nếu có thể, thì trực tiếp một phát cắn chết đối phương luôn. Thế nhưng, đợi khi há miệng, y lại phát hiện bản thân chỉ có thể phát ra tiếng hô hấp ngắt quãng.

Không chỉ mệt mỏi vì giãy giụa quá mức kịch liệt, mà còn bởi vì, nam nhân trên người, cư nhiên lại đột ngột ngậm lấy tiểu đậu đỏ trước ngực y!

Đây là một loại cảm giác vô cùng cổ quái, tựa như có một dòng điện chạy qua người, làm bản thân đều tê dại. Thế nhưng, quái dị hơn chính là, Kỉ Tình lại phát hiện cơ thể bắt đầu không nghe theo điều khiển của chính mình.

Rõ ràng lý trí đang buộc y đem nam nhân này đẩy ra, nhưng từ sâu trong linh hồn, chỉ vừa cảm nhận được khí tức của đối phương, thân thể liền đã giống như thoát lực, không thể dâng lên một chút phản kháng.

Đáng sợ hơn chính là, đối với việc thuận theo bản năng trong lúc vô thức của mình, Kỉ Tình cũng không cảm thấy kháng cự chút nào.

Hệ thống...là tại hệ thống...nhất định là nó giở trò quỷ. Nếu không tại sao y lại có thể bỗng dưng trở thành...như vậy được chứ?

Phát hiện Kỉ Tình thất thần, Cố Thừa Trạch liền ác ý dùng răng nanh ngấu nghiến tiểu đậu đỏ của y một chút, đến khi y giật mình kinh hô, hắn mới chịu buông tha cho nó, lại rướn người vùi đầu vào trong hõm cổ của y, tham lam hít vào hương thơm u lãnh bên trên.

"Kỉ Tình...Anh nói xem, anh có phải là từ hoa làm thành không, tại sao lại thơm đến vậy chứ?" Không biết vì sao, trong đầu Cố Thừa Trạch lại tự động minh bạch, đây là hương thơm cơ thể của y, cũng không phải là mùi sữa tắm.

Hắn chỉ biết bản thân rất thích, rất thích...

"Cố Thừa Trạch...cậu muốn chết sao? Mẹ kiếp, đừng để tôi thoát ra, nếu không tôi sẽ để cho cậu biết vì sao nước biển lại mặn...ưm...a..." Chỉ vừa hung tợn nhe răng, Kỉ Tình liền đã bị Cố Thừa Trạch thừa cơ hôn tới, đồng thời còn vói lưỡi vào trong miệng của y, bốn phía càn quấy.

Bàn tay hắn rất nóng, tựa như lò sưởi, bắt đầu du tẩu ở trên cơ thể của y, mô tả lấy cơ bụng săn chắc, mượt mà, khiến da gà trên người Kỉ Tình không khống chế được mà nổi lên.

Lúc này, tay phải của hắn lại vô cùng chuẩn xác lần mò tới nút thắt của khăn tắm đang lỏng lẻo cột ở bên hông của y, rất dễ dàng liền đem nó gỡ ra từng chút một.

Nhưng đúng lúc này, khi bị đầu lưỡi đối phương bá đạo cướp đoạt mật ngọt trong miệng. Trong mắt Kỉ Tình liền chợt lóe qua một tia hung quang, chỉ vừa nắm được cơ hội liền đã trực tiếp cắn xuống.

"Tê" Đầu lưỡi bị cắn phá, Cố Thừa Trạch liền từ trong si mê tỉnh táo lại, lập tức thoái lui. Trong miệng vẫn còn vương lại một chút mùi vị rỉ sét.

Đau rát xen lẫn với vị ngọt quanh quẩn nơi cổ họng, Cố Thừa Trạch liền nâng mắt nhìn Kỉ Tình. Ngay tức khắc liền từ trong mắt y nhìn thấy phẫn nộ cùng hả hê:"Cậu cùng người khác làm qua rồi?"

Không trách Kỉ Tình nảy sinh suy nghĩ như vậy được, ai bảo chỉ mới trúc trắc một chút, kỹ thuật của Cố Thừa Trạch liền đã đột ngột thăng cấp, trở nên thành thạo điêu luyện như vậy.

Nếu không phải bởi vì khăn tắm sắp bị cởi bỏ, y đều đã sắp bị hắn hôn đến mê muội...

".................." Cảm nhận được ánh mắt bất thiện của y, tâm tình khó chịu vì bị cắn của Cố Thừa Trạch trong nháy mắt liền đã bị quét sạch, vội vã thề thốt:"Không có, anh là người đầu tiên...cũng sẽ là người cuối cùng."

Chỉ là, đối với lời nói của Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình ngay cả nửa chữ cũng không tin. Cái gì là người đầu tiên kia chứ? Kỹ thuật tốt như vậy, có thể là lần đầu tiên sao?

Nhân lúc Cố Thừa Trạch phân tán sự chú ý, Kỉ Tình liền thừa cơ, bắt đầu nhẹ nhàng xê dịch về sau, nhanh chóng muốn bò xuống giường.

Giường lớn cách cửa phòng rất gần, chỉ cần mở cửa ra, y cũng không tin Cố Thừa Trạch dám ở ngay trên hành lang đối y giở trò xằng bậy!

Thế nhưng, xoay người bò đi, có lẽ chính là quyết định sai lầm nhất của Kỉ Tình.

Bởi vì, khăn tắm vốn đã nới lỏng, theo động tác này của y, liền đã tự mình rơi xuống. Trong nháy mắt, mông của Kỉ Tình liền hoàn toàn phơi bày ra trước mặt Cố Thừa Trạch.

**Sư tôn, không tự tìm chết vẫn phải chết...