Kế tiếp mấy ngày, sau lưng Kỉ Tình liền nhiều ra một cái đuôi nhỏ, không có chuyện gì liền lẽo đẽo theo sau y. Có thể nói là như hình với bóng, một tấc cũng không rời.
Chỉ là, Kỉ Tình là ai? Là một thẳng nam thực thụ. Ngoại trừ ban đầu có điểm không thích ứng, rất nhanh, y đã hoàn toàn quen thuộc, trở về với quỹ đạo của mình, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.
Trái lại, Cố Thừa Trạch lại bị sự dửng dưng của y dọa sợ...
Vừa theo Kỉ Tình bước vào nhà vệ sinh, liền đã đột ngột thấy y kéo khóa quần, Cố Thừa Trạch liền không khỏi lùi lại một bước, lắp bắp hỏi:"Anh...anh muốn làm gì?"
Dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình liền không chút bận tâm đáp lời. Động tác vẫn nước chảy mây trôi.
"Vào nhà vệ sinh còn có thể làm gì?" Không đi tiểu chẳng lẽ là vào ngắm cảnh?
[ Ký chủ, ngài không biết rồi, thật ra trong nhà vệ sinh còn có thể làm rất nhiều chuyện nha~ Ký chủ có muốn tham khảo không?] Không hiểu vì sao, giọng điệu của hệ thống lúc này, khi nghe vào lại có chút hạ tiện.
"Cút!"
[.....................]
Bị Kỉ Tình hỏi ngược lại, Cố Thừa Trạch lại tiếp tục á khẩu không trả lời được. Lúc này, ánh mắt rơi vào trên khóa kéo của y, không biết suy nghĩ cái gì, sắc mặt hắn lại đột ngột đỏ bừng như quả táo chín, tựa như gặp ma, vội vã chạy ra ngoài.
Trước khi đi cũng không quên giúp y khép của lại:"Thật...thật xin lỗi."
Liếc nhìn cái tên này, Kỉ Tình liền rất không hiểu thấu. Đều là nam nhân với nhau cơ mà, có cần phải phản ứng lớn như vậy hay không?
Cứ làm như hắn là cô gái nhỏ ngây thơ trong trắng không bằng.
Sau khi giải quyết xong, vừa ra khỏi khúc ngoặc, Kỉ Tình liền đã nhìn thấy Cố Thừa Trạch đang đứng tựa người vào trên cầu thang.
Dư quang chỉ vừa bắt được hình ảnh của y, hắn liền đã lập tức đứng thẳng, sườn mặt tựa hồ vẫn còn hơi đỏ. Song, chưa để hắn nói gì, Kỉ Tình liền đã cau mi.
"Ông nội bảo cậu bồi tôi, cũng không phải là giám sát. Cậu không cần phải bám theo 24/24 như vậy đâu, nên làm gì thì làm đó đi."
Bỗng dưng nghe được những lời này của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch còn chưa tỏ vẻ gì, hệ thống liền đã trước nhảy ra.
[ Ký chủ!!! Ngươi đang nói gì vậy chứ? Đây là cơ hội mà người người trông ngóng đó, không thể bỏ lỡ như vậy được!]
"Nhưng ta cảm thấy phiền."
[.....................] Lý lẽ quá mức cứng rắn, cứng rắn đến mức hệ thống không tài nào câu thông nổi nữa.
Đúng lúc này, Cố Thừa Trạch lại bỗng dưng nghe thấy có tiếng động cơ xe từ dưới sân truyền tới. Không kịp nghĩ nhiều, hắn liền lập tức đi ra ngoài lan can tầng hai, nhìn xuống.
Không ngờ rằng lại nhìn thấy Cố Thiên Thiên bước ra từ trong một chiếc BMW, sau đó, trước khi đóng cửa còn hướng bên trong rướn người, tựa hồ là nói chuyện với ai đó. Sau đó mới mỉm cười, hướng đối phương vẫy tay, mãi cho đến khi xe đã chạy ra khỏi biệt thự.
Nhìn thấy cảnh này, chân mày Cố Thừa Trạch liền từ từ cau lại. Bởi vì khi nãy, hắn đã mơ hồ nhìn thấy phía trong xe lộ ra mũi giày của một người đàn ông.
Cố Thiên Thiên tại sao lại bước xuống từ xe của một người đàn ông? Kẻ đó là ai? Có thân phận gì?
Hắn đã từng gặp qua đối tác của Cố Thiên Thiên, giống như cũng không có người chạy loại xe đắt tiền như thế này.
Dù sao đa phần đều là nghệ thuật gia không có tiếng tăm.
"Này..." Bên tai bỗng dưng vang lên giọng nói của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch ngay tức khắc liền giật bắn mình. Chỉ thấy, không biết y đã đứng bên cạnh từ bao giờ, cũng đang đưa mắt nhìn xuống sân.
Y thấy hết rồi?
Không hiểu vì sao, tâm của Cố Thừa Trạch lại khẽ nhảy một chút. Nhưng chưa đợi hắn mở miệng, Kỉ Tình liền đã làm ra một động tác khó hiểu, tự giơ tay xoa xoa đỉnh đầu của mình.
"Anh đang làm gì vậy?" Chẳng lẽ là chịu đả kích quá lớn nên đầu óc sinh ra vấn đề rồi?
Cũng không đến mức như vậy...đi?
Nghe Cố Thừa Trạch hỏi, Kỉ Tình liền nâng mắt, vô cùng thản nhiên đáp:"Đang tìm sừng, xem nó có trồi lên chưa."
".................." Thứ lỗi, đã làm phiền.
Bỏ lại Kỉ Tình ở đằng sau, Cố Thừa Trạch ngay lập tức liền xuống lầu. Lúc này, Cố Thiên Thiên đã kéo theo va li đi vào nhà, đang chuyển đồ sang tay người giúp việc.
Nhưng bất chợt, cổ tay của nàng lại bị người bắt lấy, bị Cố Thừa Trạch lôi vào trong nhà bếp.
"Thừa Trạch, em làm gì vậy, mau buông tay ra." Người mặc váy bó, dưới chân lại mang giày cao gót, bị Cố Thừa Trạch lôi kéo như vậy, gót chân của Cố Thiên Thiên liền có chút sinh đau.
Thế nhưng, không quản được tâm tình của Cố Thiên Thiên, Cố Thừa Trạch liền đã nhanh tay đóng cửa phòng bếp lại, hướng Cố Thiên Thiên truy vấn:"Người đàn ông đó là ai?"
"Em nhìn thấy rồi?" Biểu tình của Cố Thiên Thiên có chút kinh ngạc, nhưng kế tiếp liền đã vội vàng hỏi:"Ông nội đâu? Có ở nhà hay không?"
"Không có. Chị, chị mau trả lời câu hỏi của em trước đi, người đàn ông đó rốt cuộc là ai?"
"Đó là bạn trai của chị, mong em đừng nói lung tung trước mặt ông nội." Nàng cũng không chắc, khi nãy Cố Thừa Trạch có nhìn thấy nàng hôn lên mặt Phong Âu hay không, nên Cố Thiên Thiên cũng không cố tình giấu giếm.
Chỉ là, đáp án của nàng lại khiến Cố Thừa Trạch như mèo bị giẫm phải đuôi. Ngay tức khắc liền xù lông:"Bạn trai? Chị! Chị đừng quên bản thân là người đã có gia đình. Chị như vậy là đang ngoại tình đó, Kỉ Tình là chồng của chị, sao chị có thể..."
"Loại chồng như vậy, chị thà rằng không có còn hơn." Bị Cố Thừa Trạch chất vấn, Cố Thiên Thiên liền cảm thấy vô cùng phiền chán.
"Được rồi, chị biết chính mình đang làm gì. Trước khi cùng Kỉ Tình li dị, chị sẽ không để chuyện này lộ ra ngoài, làm mất mặt Cố gia đâu. Cứ như vậy đi."
Dứt lời, Cố Thiên Thiên liền mở cửa, đi thẳng. Để lại một mình Cố Thừa Trạch muốn nói lại thôi, thật lâu, mới nghẹn ra một ngụm nộ khí.
Vấn đề lớn nhất không phải nằm ở thanh danh của Cố gia.
Mà là ở...hắn sợ Kỉ Tình sẽ đau lòng...
Chết tiệt, hắn nhất định là điên rồi!
**Đừng lo, sư tôn sẽ không đau lòng đâu. A Trạch nên lo lắng cho hai người kia thì hơn, hãy ở trong lòng thắp cho họ một nén nhang.