Độc Cô Duy Ngã đẩy cửa ra, chóp mũi ngay tức khắc liền ngửi được một hương thơm lành lạnh từ huân hương trong phòng tỏa ra.
Hắn nâng mắt, không kịp phòng ngừa liền bị khung cảnh trước mắt này hấp dẫn, ngây dại trong phút chốc.
Chỉ thấy lúc này, Kỉ Tình đang chống tay, nằm nghiêng trên trường kỷ đối diện với cửa phòng.
Khác với y quan chỉnh tề cùng bạch y phiêu dật thường ngày, lúc này, y cư nhiên lại mặc một bộ hồng y đỏ tươi, tựa như một ngọn lửa rực rỡ.
Xiêm y rộng thùng thình, chỉ dùng một sợi dây lưng cột lại lỏng lẻo, mơ hồ có thể nhìn thấy lớp trung y trắng ở phía sau, cùng với một chút cảnh xuân không thể miêu tả.
Mái tóc của y cứ như vậy xõa dài trên trường kỷ, tựa như thác nước rũ xuống, mềm nhẹ như bông.
Phối hợp với cánh tay thon gọn, nhu mỹ, cùng với sườn mặt tuấn lãng vô ngần kia, đơn giản lại càng hoàn hảo như tranh vẽ.
Lúc này, bởi vì y đang nằm nghiêng, vạt áo hồng sắc liền không khỏi trượt xuống, đem một góc chân như ngưng chi bạch ngọc phơi bày ra.
Nhất là khi chuyển tầm mắt lên một chút, nơi cong vút, ẩn hiện ở phía sau kia…
Dù cho đã từng chết đi sống lại, nhưng Độc Cô Duy Ngã chung quy cũng chỉ là một thiếu niên chưa trải sự đời.
Hình ảnh trước mặt này, đối với hắn mà nói thật sự là vô cùng có lực xung kích, làm hắn không khỏi mở to mắt.
Sau khi phản ứng lại liền lập tức cúi đầu, nhắm mắt lại :“Ngươi!”
Tim đập như trống bỏi, Độc Cô Duy Ngã cũng không biết kẻ này là cố ý hay vô tình.
Bởi vì trước kia ở trước mặt hắn, đối phương luôn làm ra vẻ cao lãnh, cự người ngàn dặm.
Nhưng hiện tại…
Nâng mắt nhìn xem vẻ mặt nhăn nhó của hắn, sắc mặt Kỉ Tình cũng không xuất hiện một chút biến hóa nào.
Y chỉ khẽ chuyển người, đem vạt áo che lại chân.
Không biết vì sao, kỳ thực, so với bạch y, y lại càng ưa thích hồng y hơn.
Một phần vì bạch y đơn điệu, còn quá đại trà, dù sao trong tiểu thuyết cùng phim truyền hình, đa phần nhân vật có khí chất ‘lạnh lùng, như trích tiên’ đều sẽ mặc bạch y, tựa như một loại thường thức.
Một phần lại vì như vậy có chút ra vẻ đạo mạo, ví dụ điển hình nhất chính là nguyên chủ - một tên ngụy quân tử.
“Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta thì nói mau một chút, ta còn phải quay về.” Sa sầm mặt, mất một lúc làm tư tưởng tâm lý, Độc Cô Duy Ngã mới có thể nâng mắt.
Nhưng rất không may chính là, tầm mắt của hắn lại va vào đúng trước ngực của Kỉ Tình, nơi đã bị băng vải quấn chặt kia.
“Tại sao khi đó ngươi lại không tránh né?” Rốt cuộc, xoắn xuýt hồi lâu, Độc Cô Duy Ngã vẫn là không nhịn được, trước đem nghi hoặc đã ẩn sâu trong lòng mình mấy ngày qua hỏi ra.
Nhìn kĩ hắn một chút, lúc này, Kỉ Tình cũng không đáp thẳng, mà lại lựa chọn đánh một vòng lớn :“Trước kia ta moi tim ngươi, mà vừa rồi, ngươi đã đem ta chém đến cửu tử nhất sinh, mối thù này, có tính là tiêu trừ được một phần rồi không?”
“Tiêu trừ?” Đã từng nghe tông chủ nói qua về vết thương của Kỉ Tình, xác thực là rất nặng.
Thế nhưng, Độc Cô Duy Ngã lại không cảm thấy một chút thương xót nào, ngay tức khắc liền cười lạnh :“Thì ra, ngươi muốn dùng khổ nhục kế?”
“Cũng đâu phải là ta nhờ ngươi đừng né tránh đâu? Ngươi có biết, bởi vì hành động lúc đó của ngươi, hiện tại, người trong tông đều lén lút đàm luận, nói ta thắng không vinh quang, là vì ngươi cố tình nhường nên mới thắng được.”
“Kỉ Tình, ta nói cho ngươi biết, thù hận giữa chúng ta vẫn còn chưa xong đâu.
Một ngày nào đó, ta sẽ dùng chính sức lực của mình đánh bại ngươi, tự tay đòi lại thứ thuộc về ta.” Cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, ánh mắt Độc Cô Vô Song trong nháy mắt liền lạnh dần, xoay người rời đi.
Chỉ là, chỉ mới đi được mấy bước, sắc mặt hắn liền đã lập tức biến đổi, bởi vì hắn phát hiện, cánh cửa gỗ đơn sơ trước mặt này, cư nhiên lại mở không ra.
“Nói đủ rồi? Như vậy cũng chớ đi.”
Không thể tin được mà ngoái đầu, lúc này, Độc Cô Duy Ngã lại chợt cảm thấy toàn thân vô lực.
Linh lực trong người cũng không thể sử dụng được mảy may.
Hắn muốn đem Trường Tương Tư gọi ra, nhưng cố gắng thủy chung vẫn không được đáp lại.
Lảo đảo ôm ngực, nhíu mày lùi về sau, Độc Cô Duy Ngã liền muốn bóp nát ngọc phù truyền tin, để thái thượng trưởng lão đến cứu mình.
Bởi vì dùng đầu gối cũng biết, hắn khẳng định đã trúng chiêu của y.
Nhìn thấy động tác nhỏ này của hắn, Kỉ Tình cũng không hốt hoảng, trái lại, còn ưu nhã đứng dậy :“Không cần phí công làm gì, ta đã dùng Đế trận đem gian phòng này bao vây lại, trừ phi là ta cho phép, nếu không, ngươi sẽ không thể truyền tin ra ngoài được.”
“Nói thẳng thừng hơn một chút, thì ngoan ngoãn làm một phàm nhân đi.
Ngươi có gọi rách cổ họng cũng không có người nghe đâu.”
“Tiểu nhân vô sỉ!” Sắc mặt tái xanh, Độc Cô Duy Ngã liền thấp giọng mắng.
Hắn thật sự là không ngờ tới được, kẻ này chỉ bởi vì muốn gϊếŧ hắn, mà lại trực tiếp vận dụng Đế cấp trận pháp.
Đây chẳng phải là quá mức xem trọng hắn rồi sao?
Chỉ là, hành động kế tiếp của Kỉ Tình liền đã làm hắn không khỏi kinh hãi đến mở to mắt.
Bởi vì lúc này, vừa bước đi, y cư nhiên lại vừa đưa tay, chậm rãi cởi bỏ ngoại sam của mình.
“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được qua đây.” Xòe tay, đem bàn tay chắn ở trước người, Độc Cô Duy Ngã liền cấp tốc lùi lại, đến mức sau lưng đều dán vào trên cửa phòng :“Ngươi…ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì sao? Đương nhiên là làm ngươi.”.