“Vô Song ca ca…” Ky thực, Hạ Nhật cũng đã phát hiện ra chuyện Độc Cô Vô Song đang phát tình.
Nhưng dù cho trong phòng của chính mình có cất thuốc ức chế, cậu vẫn là giấu nhẹm đi, không đem chuyện này nói ra.
Cứ như vậy cũng tốt, dù cho là trong lúc hắn bị du͙ƈ vọиɠ cùng bản năng điều khiển, nhưng chỉ cần có thể trở thành người của hắn, cậu đều cam tâm tình nguyện.
Lúc này, Độc Cô Vô Song đã bắt đầu gặm cắn xương quai xanh của Hạ Nhật, trong chóp mũi, hương quả đào cũng càng ngày càng trở nên nồng đậm.
Khiến con ngươi của hắn đều có chút đỏ lên.
Ngay tức khắc, Độc Cô Vô Song liền đem Hạ Nhật lật lại, tìm tòi đến tuyến thể của cậu.
Đây là một loại hấp dẫn trí mạng mà chỉ có giữa Alpha và Omega mới có thể cảm nhận được.
Cho đến hiện tại, mặc dù đã cùng Phó Hải, Tiêu Bắc,…có quan hệ xáƈ ŧɦịŧ, nhưng Hạ Nhật cũng chưa từng để bọn họ đánh dấu mình, thậm chí còn vì vậy mà đeo vòng bảo hộ.
Nhưng hiện tại, cảm nhận được hơi thở của Alpha sau lưng chạm tới mình, dù cho linh hồn đều đang run lên, nhưng Hạ Nhật cũng không hề có ý muốn phản kháng, thậm chí còn vô cùng chờ mong.
Chỉ là, ngay khi Độc Cô Vô Song há miệng, chuẩn bị đánh dấu, thì động tác của hắn lại đột ngột cứng đờ, không cách nào hạ khẩu được.
“Bạn học Vô Song, có muốn kết hôn với tôi hay không?”
“Ngốc nghếch.”
“Ăn chậm một chút, dính cả lên mũi rồi này.”
“…”
Thời khắc này, trong đầu Độc Cô Vô Song bất giác lại hiện lên hình ảnh Kỉ Tình nằm ngủ trong văn phòng, không chút phòng bị đưa lưng về phía hắn, an tường ngủ.
Tuyến thể của y cũng phơi bày ở trước mặt hắn, dù không thể tỏa ra tin tức tố mê người như Hạ Nhật, thậm chí, hắn biết rõ bản thân cũng không thể đem tin tức tố của chính mình rót vào trong, hoàn thành đánh dấu y.
Nhưng y mới là người mà hắn thích nhất, người mà hắn muốn ở bên cả đời…không hề liên quan tới bản năng giống loài hay bất kì một thứ gì khác.
Không chút do dự, đem Hạ Nhật buông ra, Độc Cô Vô Song liền cố gắng áp chế lại dã tính của mình.
Tin tức tố không ngừng dao động, hỗn loạn, nhưng bước chân của hắn cũng chưa từng ngừng lại, lảo đảo đi về phía cửa phòng.
Cảm nhận được người sau lưng rời đi, thời khắc này, cũng đã động tình, Hạ Nhật có thể nói là ngàn vạn không muốn.
Cậu chỉ có thể mềm yếu đứng dậy, thất thểu đuổi theo.
“Vô Song ca ca, anh đừng bỏ rơi em mà…Em tình nguyện trở thành Omega của anh, từ nay về sau sẽ không lại dây dưa với Alpha khác nữa.
Xin anh đừng đi…”
“Cút!” Lo sợ thân thể sẽ bị tin tức tố của Hạ Nhật làm ảnh hưởng, không thể tiếp tục cầm giữ được.
Quát lớn một tiếng, Độc Cô Vô Song liền đem người ở sau lưng đẩy ra, nhanh chóng rời khỏi.
--------------------------
[ Ký chủ, đại sự không ổn!!! Phát hiện nhân vật mục tiêu cùng Hạ Nhật có tiếp xúc da thịt!]
“Tiếp xúc da thịt?” Đang thu dọn quầy, nghe thấy âm thanh của hệ thống, Kỉ Tình suýt chút liền đem đĩa đánh rơi.
Nhưng còn tốt, phản ứng của y nhanh chóng, ngay tức khắc liền chụp được.
“Là nắm tay, ôm nhau hay là gì khác?”
[…]
[ Ký chủ, là hôn, sắp sửa lăn giường.] Nói ra những lời này, hệ thống vẫn theo bản năng đi quan sát sắc mặt của Kỉ Tình.
Thế nhưng, để nó thất vọng rồi, nghe thấy Độc Cô Vô Song sắp sửa cùng Hạ Nhật lăn giường, sắc mặt y không chỉ không có biến hóa nào, trái lại, còn rất thản nhiên :“Vậy sao?”
[ Ký chủ, người không gấp?]
“Gấp cái gì chứ, cũng chỉ là lăn giường mà thôi.” Dư âm vừa dứt, Kỉ Tình liền tiếp tục lau khô đĩa cùng ly trong tay, tựa hồ thật sự không để tâm chút nào.
Nếu ngay cả nửa người dưới của mình cũng không quản được, thì nhân vật mục tiêu này có cũng được, mà không có cũng không sao.
Chỉ là, dù cho biểu hiện có bao nhiêu bình tĩnh thong dong, một chút động tác nhỏ vẫn là bán đứng đi cảm xúc chân thực của y, chứng tỏ nội tâm y cũng không bình tĩnh như mặt ngoài.
[ Ký chủ…ngươi còn siết như vậy nữa, khăn lau đều sẽ bị vặn rách.] Rõ ràng quan tâm như vậy, nhưng đến chết vẫn phải cứng miệng, quả thật là quá mức sĩ diện.
Bị hệ thống nhắc nhở, bàn tay đang vặn khăn lau của Kỉ Tình liền cứng lại, tâm phiền ý loạn đem bát đĩa cùng khăn đều đặt xuống, ngồi thụp xuống đất.
Đáng chết…chảo đen của y đâu rồi, thật muốn gϊếŧ người…
Đúng lúc này, ngay khi Kỉ Tình đang bực bội muốn chết, thì bỗng dưng, chuông gió trước cửa cửa hàng lại đột ngột vang lên.
Kèm theo đó, chính là tiếng kinh hô của đám nữ sinh kia.
Nghe thấy động tĩnh, Kỉ Tình theo bản năng liền chống tay lên quầy để đứng dậy, thế nhưng, chỉ mới được nửa đường, cánh tay của y liền đã bị một bàn tay giữ lấy, kéo mạnh.
Trong nháy mắt, bao trùm lấy Kỉ Tình chỉ còn lại nồng nặc tin tức tố.
Dưới ánh mắt của vô số người, Kỉ Tình liền bị Độc Cô Vô Song giống như một cơn gió cưỡng ép cuốn đi, tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Khiến bọn họ không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, đầu óc ngu ngơ.
“Vừa rồi…là bạn trai của anh Kỉ?”
Nghe thấy câu hỏi của người bên cạnh, cô gái kia liền có chút khô khốc gật đầu, đáp :“Đúng…”
“Nếu vừa rồi mình không nhìn lầm, anh ta…là Alpha? Tin tức tố này, cũng thật là đáng sợ.
May mắn thay là mình đã uống thuốc ức chế rồi, cũng như chủ nhân của nó cũng không phải cố ý nhằm vào mình, nếu không…”
“Khoan đã, nếu anh ta là Alpha, như vậy, anh Kỉ…”
“Anh Kỉ là Omega sao? Nhìn không giống nha.
Cũng không có khả năng là Beta, Beta sẽ không thể đẹp trai như vậy được.” Đối diện, một nữ sinh đã mở to mắt, khó tin nói.
Nghe thấy lời này, một bạn học nữ của cô liền không khỏi nhẹ giọng lẩm bẩm :“Vậy nếu anh Kỉ cũng là Alpha đâu?”
Lời nói của nữ sinh, nhất thời lại làm trong tiệm có hơi yên tĩnh.
Nhưng rất nhanh, liền đã bị người không chút lưu tình bác bỏ :“Alpha và Alpha yêu nhau, làm sao lại có thể chứ?”
“Alpha đều là giống loài kiêu ngạo, tự tôn hơn người, căn bản sẽ không có khả năng chịu ở dưới người khác.
Cho nên, chỉ còn một loại suy đoán, anh Kỉ chính là Omega.”
**Sự thật luôn luôn bị người khác phản bác..