Lúc này, Độc Cô Vô Song rốt cuộc cũng đã chịu chú ý tới Kỉ Tình.
Trêи gương mặt anh tuấn vẫn không có quá nhiều biểu lộ, nhưng hắn vẫn trần thuật một câu :“Vu Tiểu Lệ đã xin nghỉ, bảy người khác đang ở sân vận động.”
“Sân vận động? Bọn họ đi sân vận động làm gì?”
Lần này, không cần Độc Cô Vô Song trả lời, một trong ba nam sinh kia liền đã đột ngột ngẩng đầu, thay hắn đáp lời, mang theo đôi chút giễu cợt.
“Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là vây quanh Hạ Nhật, dẫn hắn đi dạo rồi.
Chậc, một Beta mà thôi, cũng không biết có điểm gì hơn người mà lại làm bọn họ mê mẩn như vậy.”
Nghe thấy lời này, Kỉ Tình liền không khỏi cau mày.
Y nhìn xem lớp học trống không này, nhất thời, lại đột ngột nảy sinh một chút ý nghĩ.
Y đem tất cả sách vở đều để lại trong phòng học, trực tiếp liền xoay người rời khỏi, dựa theo bản đồ mà hệ thống đưa ra, tìm kiếm vị trí của phòng trang bị.
Đừng hỏi phòng trang bị của trường có chứa những gì.
Bởi vì thật sự là nhiều lắm, bao cát, tạ sắt, bom khói, lựu đạn giả, thậm chí, ngay cả súng ống cũng đều có.
Đương nhiên, súng là hàng thật trăm phần trăm, chỉ có đạn mới là đồ giả.
Đạn dược được dùng trong trường, tất cả đều là đạn màu đặc chế, có đầu bằng cao su.
Sẽ không gây sát thương cho người bị bắn trúng, chỉ được áp dụng trong những khóa thực tiễn.
Nhưng lúc này, vốn không phải là thời gian rèn luyện, nhưng cửa của phòng trang bị vẫn đột ngột bị người từ bên ngoài mở ra.
Nhìn xem từng khẩu súng treo trêи giá đỡ ở đằng xa, Kỉ Tình liền bước vào, bất động thanh sắc đem cửa phòng khép lại.
Nhưng nhìn thế nào cũng khiến người có cảm giác như có chuyện lớn sắp xảy ra.
----------------------------
Lúc này, không biết Kỉ Tình đã đến lớp, ở trong thao trường, bảy người mà Độc Cô Vô Song nhắc tới cũng đang ngồi ở đây, nhàn nhã tán gẫu.
Nhưng nếu nói cụ thể hơn một chút, thì là có sáu người khác, đang vây quanh một thiếu niên.
Có điều, làm người phải than thở chính là, sáu nam nhân này, mỗi một người đều trưởng thành đến cao ráo, khỏe mạnh, thấp nhất đều đạt tới 1m8, gương mặt lại càng đẹp trai đến quá phận, thuộc về loại tùy tiện ném vào giới giải trí, cũng có thể nổi danh cái loại kia.
Không thể không thừa nhận, khi sáu người tụ vào chung một chỗ với nhau, nhan giá trị này, nhất thời lại làm người ta có chút không chịu nổi.
“Hạ Nhật, tôi cùng Phó Hải chuẩn bị thi đấu bóng rổ với nhau, cậu cảm thấy ai sẽ là người thắng?” Người nói, là một nam nhân có ngoại hình thiên về tà tứ phong lưu, cũng chính là người có thân phận cao bậc nhất trong số những người này - Tiêu gia đại thiếu gia, Tiêu Bắc.
Về phần Phó Hải trong miệng hắn, liền là giáo thảo trong trường, ngũ quan đều mang theo một cỗ ôn hòa, nhẹ nhàng, tựa như nam phụ si tình trong phim thần tượng, vô cùng có tính lừa gạt, đặc biệt là đối với những thiếu nữ mới lớn có trái tim màu hồng.
Cũng chẳng trách có thể được bầu làm giáo thảo.
Thế nhưng, làm người khó hiểu nhất chính là, người khiến hai vị thiếu gia phong vân này bất hòa, lại chính là một thiếu niên ăn mặc luộm thuộm, đeo kính tròn dày vẫn luôn ngượng ngùng không nói kia.
“Hạ Hạ, đừng lo, lần này, Hải ca ca nhất định sẽ chiến thắng.
Đến lúc đó, em phải giữ đúng lời hứa, ‘thưởng’ cho anh, có được không?”
Nghe thấy lời nói của Phó Hải, không biết nghĩ tới việc gì, Hạ Nhật liền đã giống như con rùa, co rụt cổ.
Gương mặt trong nháy mắt cũng đều đỏ lên, ngay cả mang tai cũng không thoát được.
Chỉ là, cậu chung quy vẫn là nhẹ gật đầu, xem như ưng thuận yêu cầu của Phó Hải.
Ở bên cạnh, nhìn thấy một màn này, Tiêu Bắc liền cảm thấy vô cùng chua chát, không chút do dự ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay của Hạ Nhật, không phục nói :“Hạ Nhật, vậy nếu tôi thắng, cậu cũng phải ‘thưởng’ cho tôi đó, như vậy mới công bằng.”
Ở xung quanh, bốn người khác mặc dù cũng có chút ghen tị, thế nhưng, trở ngại thân phận cùng địa vị, bọn họ vẫn không thể không bị hai người chèn ép một đầu.
Đúng vậy, ngoại trừ Phó Hải cùng Tiêu Bắc, những người khác cũng đều là người theo đuổi của Hạ Nhật.
Đương nhiên, hiện tại là vậy, nhưng tương lai sẽ như thế nào, đó cũng là chuyện không lường trước được.
Nói không chừng, đến cuối cùng, sáu người bọn họ toàn bộ đều sẽ biến thành nam nhân của Hạ Nhật cũng không chừng.
Thế nhưng, trong lúc bọn họ còn đang ‘tình chàng ý thϊế͙p͙’, biểu diễn một vở kịch cung đấu, tranh thủ tình cảm, thì một tiếng bước chân trầm ổn từ ngoài thao trường truyền vào cũng liền đã đánh vỡ bầu không khí ở đây.
Vốn còn tưởng rằng là ai tới, bị dọa cho nhảy dựng một chút, nhưng đợi khi nhìn thấy người tới rồi, Tiêu Bắc liền có chút không vui mà đứng dậy, giọng nói cũng không quá thân thiện :“A, đây chẳng phải là thầy Kỉ sao, thầy khỏi rồi?”
Không riêng gì Tiêu Bắc, những người xung quanh, bao gồm cả Phó Hải, thái độ đối với Kỉ Tình cũng đều không quá tốt đẹp.
Bởi vì người khác không biết, bọn họ chẳng lẽ còn không rõ, tên này từ đầu tới đuôi đều chính là một kẻ ngụy quân tử, giả vờ giả vịt, đê tiện hạ lưu.
Còn bỏ thuốc Hạ Nhật nhà bọn họ, suýt chút liền đem cậu cường X?
Nhưng buồn cười ở chỗ, Tiêu Bắc cùng Phó Hải tựa hồ đã quên đi, bọn họ là bằng cách nào mới cùng Hạ Nhật ở bên nhau.
Chẳng phải cũng là cưỡng ép hay sao?
Đúng là chó chê mèo lắm lông.
Thế nhưng, đáng chết là ở chỗ, có lẽ bởi vì nguyên chủ chưa cùng cậu có ‘thâm nhập giao lưu’ gì, nên lúc này, đụng mặt Kỉ Tình, Hạ Nhật liền đã giống như con thỏ nhỏ, kinh hoảng thất thố, vội vã trốn đến sau lưng Phó Hải, bóng lưng đều run lên nhè nhẹ.
Phản ứng này, so với nhìn thấy kẻ đã thành công cưỡng gian mình như Tiêu Bắc cùng Phó Hải lại càng quá đáng hơn.
Đúng là không hiểu thấu.
Thế nhưng, lúc này, nhìn thấy Hạ Nhật sợ hãi như vậy, Phó Hải cũng đã sớm đau lòng không thôi.
Ngay tức khắc, liền tràn ngập căm phẫn lên án Kỉ Tình :“Kỉ Tình, anh đừng có quá phận.”
“Hạ Hạ nhà tôi thiện lương lại ngoan ngoãn, căn bản không phải là người mà loại người như anh có thể chạm vào, đừng có tự rước lấy nhục nữa.”.