EDIT: morticia.
Đại sư Lâm Tô bị mọi người điên cuồng tìm kiếm, lặng lẽ về Vân Thủy tông, ở đây cũng có người tìm cô muốn điên lên rồi.
"Ngươi đi đâu!" Vân Uyên đen mặt nghiêm nghị hỏi.
Hắn vừa xuất quan đã không thấy bóng cô, chỉ thấy cô để lại một âm phù, nói đi lịch luyện. Vốn cho là cô chỉ tạm thời ra ngoài lịch luyện, lại không ngờ đi một hơi bốn năm, chút tin tức cũng không có. Khiến hắn kém chút cho là mình bại lộ rồi, nữ nhân này chạy trốn.
Lâm Tô giải thích nói, "Sư phục, ta ra ngoài lịch luyện, lỡ vào một bí cảnh, bị vây bên trong, mới bị chậm trễ lâu như vậy. Cũng may không phải không thu hoạch được gì, đồ thị có được kỳ ngộ trong bí cảnh, cuối cùng phá được bí cảnh, còn tăng cường tu vi. Cũng coi như trong họa có phúc."
Vân Uyên bây giờ mới phát hiện cô đã đến Kim Đan hậu kỳ, thiếu chút nữa là Nguyên Anh, nội tâm kinh hãi, "Ngươi kết đan!"
Sau đó thấy mình phản ứng quá lố, lại ổn định thần thái nói, "Vi sư là lo lắng cho ngươi, nhiều năm bặt vô âm tín, vi sư sợ ngươi gặp nguy hiểm, phái người đi tìm ngươi, lại không thu hoạch được gì. Ngươi có thể trở về từ bí cảnh là may mắn, bình thường kỳ ngộ thì đi theo nguy hiểm, bốn năm ngắn ngủi ngươi từ Trúc Cơ sơ kỳ lên Kim Đan hậu kỳ, nguy hiểm trong đó không cần phải nói. Lần này trở về từ cõi chết là trong họa có phúc, vi sư không trách ngươi nữa. Chỉ là ngươi tiến giai quá nhanh, căn cơ dễ bất ổn, ảnh hưởng tu luyện sau này. Hay vầy đi, ngươi về chuẩn bị trước đi, tối nay tới chỗ ta, vi sư chỉ điểm cho ngươi một chút."
Lâm Tô tất nhiên không kìm được vui mừng đồng ý, mặt mũi đầy cảm kích cáo biệt Vân Uyên.
Vân Uyên gặp mặt, biết cô không phát hiện gì khác thường, liền yên lòng.
Hai canh giờ sau, sắc trời đã tối, Lâm Tô thay áo đệ tử môn phái, đến động phủ của Vân Uyên.
Trong phòng ám hương phù động, Vân Uyên một thân áo bào xanh nhạt, ngồi xếp bằng, tay áo phiêu dật, quả nhiên tuấn mỹ vô cùng.
Lâm Tô đi qua, cung kính hành lễ, "Sư phụ."
"Ngồi xuống đi."
Lâm Tô nghe lời ngồi xuống.
Cô hỏi mấy vấn đề hay gặp phải trong tu luyện, Vân Uyên giải đáp từng cái. Thời gian từng chút trôi qua, hương khí trong phòng càng nồng nặc.
Hai gò má Lâm Tô ửng đỏ, khô nóng lạ thường, cô cuối cùng phát hiện không đúng, nhịn xuống cảm giác muốn nhũn ra, cáo biệt với sư phụ, "Sư phụ, sắc trời đã tối, ngày mai đồ nhi lại thỉnh giáo sư phụ."
Cô đứng lên, bước chân lảo đảo, thân thể mềm như nước, nghiêng ngã đi ra ngoài. Không biết Vân Uyên đứng dậy từ lúc nào, chặn cô lại, vẫn là dáng vẻ thiên nhân chi tư, câu môi cười nhẹ, "Hình như đồ nhi thấy khó chịu, sao vi sư yên tâm để ngươi trở về? Đêm nay ở lại đi."
Nói, ôm ngang cô lên, đi vào trong.
Lâm Tô trừng to mắt, "Sư phụ? Ngươi!"
Hắn nhu hòa đặt cô lên giường, màn lụa mỏng màu đỏ tự động rơi xuống, bao phủ bọn họ, ý vị lả lướt.
Lâm Tô cuối cùng hiểu rõ cái gì, ảnh mắt hoảng sợ nhìn Vân Uyên.
Đối phương vẫn cười nhẹ như cũ, "Đồ nhi ngoan, nhắm mắt lại hưởng thụ đi. Là lô đỉnh thôi, sư phụ sẽ ôn nhu, không để ngươi chịu đau đớn."
Lâm Tô không thể động đậy nữa, tuyệt vọng nhắm mắt mặc hắn làm. Vân Uyên vô cùng hài lòng, cởi bỏ quần áo trên người.
Một khắc sau, hắn lại không thể động đậy, linh khí trên người trào ra ngoài, chui vào người dưới thân.
Lại nhìn Lâm Tô, ánh mắt tỉnh táo, nào có chút dấu hiệu bị trúng thuốc.
Lần này đổi thành Vân Uyên hoảng sợ, "Ngươi làm gì vi sư!"
Lâm Tô nhẹ nhàng cười một tiếng, "Ăn miếng trả miếng thôi mà."
Giờ phút này, Lâm Tô thể hiện tu vi thật sự, đã là Đại Thừa. Đẳng theo lượng linh khí hút vào từ Vân Uyên, tăng lên không ngừng, Đại Thừa sơ kỳ, Đại Thừa trung kỳ... Cuối cùng dừng ở Đại Thừa hậu kỳ.
Mà Vân Uyên, bị hút khô tu vi, nháy mắt biến thành phàm nhân đầu tóc trắng xóa. Chỉ còn chút hơi tàn.
Ánh mắt hắn oán độc nhìn cô, "Yêu nữ! Ngươi chết không yên!"
Lâm Tô ung dung cười một tiếng, "Yên tâm, dù ngươi chết ta vẫn sẽ sống thật tốt."
Cô nói xong một bước bước vào hư không, biến mấy khỏi Vân Thủy tông.
Đan sư cửu phẩm ở Bách Thảo Thành biến mất, toàn bộ Tu Chân giới điên cuồng tìm kiếm, sau một thời gian náo nhiệt thật dài, lại không có chút tin tức gì về đại sư, dần yên tĩnh lại.
Nhưng trong khoảng thời gian này lại nổi lên một chuyện, nguyên nhân là, Tu Chân giới lại có thêm một kẻ điên, một mình khiêu chiến thập đại hiểm cảnh. Như thế không hiếm lạ, hiếm lạ là hắn còn sống trở về.
Thập đại hiểm cảnh? Cái nào mà không phải cửu tử nhất sinh? Có nhiều cao thủ đã vùi mình trong đó, trở thành tử địa mà người Tu Chân giới tránh không kịp.
Nhưng bây giờ lại có một người, chạy vào thập đại hiểm cảnh mấy lần luôn!
Đám người sợ hãi thán phục, hiểm cảnh dù nguy hiểm, nhưng đồ bên trong cũng khiến người ta phải đỏ mắt, nếu không cũng không có kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên chịu chết.
Tu sĩ đều đang nghị luận xem kẻ điên này là ai.
"Tại hạ cảm thấy, có thể là Lý Thiên Tu, hắn Kim Đan đã dám khiêu chiến cùng lúc nhiều tu sĩ Nguyên Anh, mấy năm nay còn tấn thăng lên Nguyên Anh kỳ, dưới Hóa Thần không phải đối thủ. Rất có khả năng chạy vào thập đại hiểm cảnh một lần."
"Không không không, thập đại hiểm cảnh đến cả cao thủ Đại Thừa còn không dám tùy tiện đi vào, nghe nói trong đó có hung thú cấp chín, Lý Thiên Tu dù lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là Nguyên Anh tu sĩ, sao xông vào được?"
"Lại nói, người ta mỹ nhân vờn quanh, muốn gì có đó, sao dám mạo hiểm chạy vào chỗ hiểm? Nếu ta là hắn, hận không thể say chết trong lòng mỹ nhân ấy chứ."
"Ha ha, cũng đúng, tiểu tử Lý Thiên Tu này không biết trúng số gì, nhiều kiêu nữ cam tâm tình nguyên cùng hầu một chồng. Đi bên ngoài đã tám người, vụng trộm bên ngoài không biết có bao nhiêu đây!"
"Đạo hữu, tin tức này của ngươi lỗi thời rồi, gần đây Lý Thiên Tu thu thêm tỷ muội song bào thai Lãnh gia, bên người đã có mười người rồi."
"Còn nữa, sư đồ tiên tử Thanh Dao của Thiên Nữ các cũng bị hắn câu được, sư đồ hai người cùng hầu một chồng, cũng không chê mất mặt."
...
Chủ đề dần lái sang hướng khác, trong gian nhã quán rượu sát vách, hai nữ tử thanh lệ vô song, một người áo trắng bồng bềnh, như Tuyết Liên băng sơn. Một giai nhân áo hồng, xinh xắn đáng yêu, dung mạo mỗi người một vẻ, nhưng đều là mỹ nhân khó gặp.. ngôn tình hài
Cô nương áo hồng khẽ cắn răng, vẻ khó chịu nhìn về phía nữ tử áo trắng, "Sư phụ, không lẽ chúng ta cứ nghe bọn hắn nói xấu Lý đại ca sao? Rõ ràng chúng ta vì trúng thuốc, được Lý đại ca cứu nếu không thì..."
"Im ngay!" Nữ tử áo trắng thấp giọng quát, ngắt lời nữ tử áo hồng, "Tai vách mạch rừng, đừng nói chuyện này bên ngoài."
Dừng một chút, nàng còn nói, "Nếu đã hiểu rõ lòng mình, thì đừng quản người thế tục thấy gì. Hắn chờ chúng ta ở Thanh Nguyên, tí nữa lên đường, đừng dừng lại đây."
Vừa nghĩ đến sắp được gặp được người mình mong nhớ ngày đêm, nữ tử áo hồng vui vẻ nói, "Được."
...
Lý Thiên Tu ở Thanh Nguyên chờ sư đồ hai người, trong lòng hết sức cao hứng. Những nữ nhân khác dù bất mãn việc hắn có thêm hai người nữa, nhưng sẽ không thể hiện ra. Một đám người hâm mộ, sùng bái nhìn nam tử được các nàng cung phụng thành trời.
Hắn thay đổi lớn, còn nghịch cảnh quật khởi, một đường xuôi nước xuôi gió đi lên. Nhưng nào có ai biết hắn cố gắng bao nhiêu, vất vả bao nhiêu.
"Đúng rồi, bây giờ Lâm Tô ở đâu? Đáng ra phải để nàng ta thấy thời thế bây giờ, cũng để nàng ta biết mình có mắt không tròng thế nào."
"Nghe nói vào Vân Thủy tông, không còn tin tức, tám phần là nay không bằng xưa, không dám ra ngoài gặp người đi?"
Lâm Tô? Nhiều năm sau lại nghe thấy cái tên này, trong lòng Lý Thiên Tu cảm khái không thôi, trước kia nàng là mây hắn là bùn, người người đều nói hắn không xứng với nàng, bị nàng giẫm dưới lòng bàn chân. Bây giờ hắn đã nổi tiếng khắp Tu Chân giới, đối phương thì đến tên cũng chưa được ai nhắc đến. Nhân sinh ấy, đúng là không thể biết trước, mới ba mươi năm, đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nghĩ nhu thế, chợt thấy một trận dị động giữa thiên địa, không chỉ hắn, mà tất cả mọi người đều cảm ứng được, nhao nhao bay về phía trung tâm dị động.
Đám Lý Thiên Tu cách nơi xảy ra dị động rất gần, nhanh chóng chạy đến.
Thấy rõ, trung tâm gió cuốn sấm rền, một thân ảnh quen thuộc ngạo nghễ đứng thẳng. Nàng thần sắc lãnh đạm, không buồn không vui đặt chân lên kiếp vân, không phải Lâm Tô thì là ai?
Lý Thiên Tu chưa kịp chấn kinh, đã nghe mọi người nghị luận.
"Trời ạ, là kiếp phi thăng!"
"Thật sự phi thăng! Tu Chân giới ta đã hơn vạn năm rồi không có ai phi thăng! Đây là ai?"
"Chưa từng thấy, mấy vị tu sĩ sắp độ kiếp ở Tu Chân giới ta đều gặp cả rồi, đừng nói vị này là vừa mới thăng cấp nha?"
"Nàng, nàng, nàng..." Một thanh niên áo lam trừng to mắt chỉ Lâm Tô, biểu cảm không thể tưởng tượng nổi.
Người bên cạnh thấy hình như hắn biết gì đó, nhao nhao hỏi, "Ngươi cứ nàng nàng cả nửa ngày, rốt cuộc nàng là ai!"
Thanh niên áo lam quá kinh ngạc, nửa ngày sau mới tìm thấy giọng nói của mình, "Hình như nàng là muội muội ta, thập nhất đường muội Lâm Tô..."
Người bên cạnh tỏ vẻ không thể hiểu nổi, "Đúng là đúng, không đúng là không đúng, sao lại hình như? Ngươi còn không biết muội muội mình nữa à?"
Thanh niên áo lam cũng không dám khẳng định, "Lớn lên giống nhau như đúc, nhưng muội muội ta Cốt Linh chưa tới 50 năm, ta, ta không dám khẳng định..."
Thanh niên nói chuyện là đường ca của Lâm Tô ở thế giới này Lâm Thanh, hắn có tư chất tốt nhất thế hệ này ngoài Lâm Tô, bây giờ đã là Kim Đan kỳ. Hắn lớn hơn Lâm Tô mười tuổi, bây giờ mới 57 tuổi, nên biết thập nhất muội của mình chưa đến năm mươi tuổi.
Người bên cạnh chỉ nghe hắn nói muội muội mình chưa đến năm mươi tuổi, liền quay đầu không quan tâm nữa, chưa năm mươi tuổi đã phi thăng? Ảo ma!
Nhưng mà, hình như giống nhau thật...
Lý Thiên Tu lại biết, người kia nói không sai, đó đúng là Lâm Tô. Là người đề nghị từ hôn lúc hắn chán nản nhất, hung hăng chà đạp tôn nghiêm của hắn – Lâm Tô.
Thế nhưng, nàng sao lại phi thăng rồi?
Lâm Tô bị đám người vây xem, ngẩng đầu đối mặt với lôi kiếp đang ngưng tụ trên bầu trời. Dù từng bị phi lôi đánh cho hồn phi phách tán, cô cũng không hề sợ hãi. Sợ hãi ngoài tăng tỉ lệ thất bại, không còn tác dụng nào khác.
Cô ngạo nghễ mà đứng, trực diện với lôi kiếp, không trốn không né.
Một phát, hai phát, ba phát... Chín chín tám mươi mốt lần lôi kiếp đánh xuống, bầu trời tạnh, kim quang tỏa vạn trượng.
Giữa không trung như có tiên nhạc, lại giống như Tiên thú hơn. Lâm Tô ở trong kim quang dần bay lên cao, đám người như si nhìn say sưa.
Lý Thiên Tu mê mang không hiểu, khí vận như hắn, mới đến Hóa Thần, sao nàng lại phi thăng rồi?
Sao nàng lại phi thăng rồi?
Sao nàng lại phi thăng rồi!
Một tia tâm ma dần sinh sôi.
Phút cuối cùng, Lâm Tô quay đầu nhìn thoáng qua, đám người không biết cô nhìn ai, chỉ có Lâm Thanh biết, cô đang nhìn mình.
Ngay sau đó, một tia kim quang không ai thấy bay vào cơ thể hắn. Cùng lúc đó, bên tai hắn vang lên âm thanh thanh lãnh, "Để lại cho Lâm gia, bảo trọng."
Trong kim quang, là toàn bộ "tài sản" cô tích góp cả đời, đủ để Lâm gia thịnh vượng mấy đời, cũng coi như huyết mạch tình thân của cô ở thế giới này.
Trên bầu trời, trong tiên nhạc, thân ảnh Lâm Tô dần dần biến mất.
Tác giả có lời muốn nói: Hoàn chính văn, phiên ngoại là chuyện giữa Lâm Tô và hệ thống, cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ. Trong quá trình viết bộ này, nhờ mọi người cổ vũ tôi mới kiên trì được đến giờ, cảm ơn mọi người.
Tiện thể PR bộ mới: 《Dạy Yêu Quái Cách Yêu》.
Trước khi Tống Sơ Cửu hóa hình là một minh tinh, nên ai cũng yêu mến cô.
Mượn tín ngưỡng chúng sinh thành công hóa hình, Tống Sơ Cửu định hồi báo tín đồ của fan, cô mở một văn phòng, người hữu duyên sẽ được cô trợ giúp.
Giang Bách Xuyên là lão yêu quái sống hai ngàn năm, hắn lạnh lùng vô tình còn yêu tiền như mạng, cho đến khi hắn gặp Tống Sơ Cửu ——
Đậu mẹ! Tiền cho em, mạng cũng cho em, để lão tử hôn một cái thôi được không?
Ban đầu là biến thành mèo, lúc ghi đại cương thì sửa lại thiếp lập nữ chính, không thích thì xóa.