Xuyên Nhanh Tìm Lại Linh Hồn

Chương 181: 181: Thế Giới 6 Xuyên Tới Nữ Nhi Quốc 17





Ta, không, muốn.
Ba chữ này giống như chiếc búa nện vào trong tim Vi Nhã.
Hắn không muốn sinh con cho cô sao?
Vậy sao còn đồng ý cùng cô…
Vi Nhã nhớ lại đêm đó.

Hình như cô có nhắc qua Lý Vi Nhi đã làm Lê Viễn Dương có thai.
Phải chăng hắn vì tức giận, muốn trả thù Lý Vi Nhi nên mới…
Ha…
Lý Vi Nhã!
Ngươi đúng là ngốc mà!
Cái gì mà cả thân cả tâm đều chỉ có mình hắn?
Cái gì mà toàn tâm toàn ý?
Đều là lừa gạt!
Lăng Thiên không biết Vi Nhã đã đứng ngoài cửa nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, trong tay vẫn đang cầm chén thuốc tránh thai nóng hổi mà uống cạn.
Choang!
Chén thuốc trong tay Lăng Thiên rơi xuống vỡ tan tành.

Nước thuốc chậm rãi lan ra trên đất.

Lăng Thiên khiếp đảm mà nhìn cô.
“Nàng…”

Ánh mắt Vi Nhã đau đớn.

Cô nhìn Lăng Thiên không khác gì một kẻ phản bội.
“Người đâu!” Vi Nhã hét to.
Một số người hầu từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy bóng lưng đầy chướng khí của Vi Nhã thì không ngừng lo sợ.
Đã rất lâu bọn họ chưa thấy vương gia có dáng vẻ này.

Lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy vương gia tức giận như vậy là khi phụ thân của cô vì cứu nữ hoàng mà bị ám toán.

Sau này bọn họ nghe nói đã bắt được đám thích khách, cô đã cho người lột da, đập gẫy tứ chi, sau đó nhốt bọn chúng vào chung với đám dã thú, nhìn bọn chúng từng người, từng người bị dã thú xâu xé đến không còn nguyên vẹn.
Chỉ nghe kể đã thấy rùng mình.
Vương phu đã làm gì mà khiến vương gia tức giận như vậy?
Vi Nhã quắc mắt về phía Cầu Cầu, hung hãn nói: “Đưa tên hầu này ra đánh ba mươi bản cho bổn vương!”
Cầu Cầu kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, run rẩy quỳ xuống mà dập đầu: “Xin vương gia tha mạng! Tiểu nhân chỉ phụng mệnh vương phu mà hành sự thôi!”
Cậu lầm rồi.
Người trong hoàng thất không ai là không máu lạnh, chẳng qua họ biết che giấu mà thôi.
Cứ ngỡ Yên vương dịu dàng nho nhã, cũng không nghĩ tới cô cũng có một mặt như vậy.
Lăng Thiên cau mày kéo Cầu Cầu ra phía sau: “Nhã Nhi, thuốc là do ta uống, có phạt thì phạt ta!”
Lúc này tầm mắt của Vi Nhã mới hướng tới Lăng Thiên, lạnh lùng nói: “Hà Thế Thiên, chàng nghĩ bổn vương không dám động đến chàng sao? Yên tâm, không thiếu phần chàng đâu!”
Rất ít ai có thể tìm tới giới hạn của cô, nhưng một khi đã động vào thì chỉ có con đường chết.
Cho dù là Lăng Thiên cũng không ngoại lệ.
Bỏ ngoài tai lời nói của Lăng Thiên, đám người hầu kéo Cầu Cầu ra ngoài, chuẩn bị đại bản to, từng nhát, từng nhát đánh xuống.
Lăng Thiên bất lực nhìn Cầu Cầu kêu lên vì đau đớn, trên mông máu thịt lẫn lộn, thảm không nỡ nhìn.
“Nàng… đúng là máu lạnh vô tình!”
Ánh mắt Vi Nhã chợt tối lại: “Chàng nói gì?”
Lăng Thiên không đáp.
Đám thị quân chứng kiến một màn này, ai nấy đều không khỏi rùng mình.

Thôi, vẫn là nên tránh xa vương gia đi.
Bọn họ còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
Vi Nhã cưỡng ép xoay người Lăng Thiên về phía mình, lặp lại lần nữa: “Ta hỏi chàng vừa mới nói gì?”
Lăng Thiên nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đó không còn ôn nhu dịu dàng, mà tràn đầy điên cuồng, như loài rắn độc.
“Ta nói không đủ rõ sao? Máu lạnh vô tình!”
Bên trong hệ thống, người đàn ông mặc áo blouse trắng tháo cặp kính gọng vàng, hai ngón tay xoa nhẹ sống mũi, bất lực nói: “Lăng Thiên, tưởng cậu đã học được cách nắm bắt lòng nữ nhân, xem ra tôi vui mừng quá sớm rồi!”
Vi Nhã nhìn hắn, nhếch mép cười lạnh: “Vậy bổn vương sẽ cho chàng thấy thế nào mới gọi là máu lạnh vô tình.”
Cô kéo hắn đi, mặc kệ ánh mắt hoang mang của chúng nhân xung quanh, đưa hắn thẳng tới đại lao.
Lăng Thiên bị cô kéo tay có chút đau, cố gắng bước nhanh chân.
Vi Nhã đưa hắn vào tận sâu bên trong đại lao.
Lăng Thiên vừa đi tới cổng đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết phát ra từ bên trong.


Để Lăng gia yên ổn, hắn cũng đã trừng phạt không ít kẻ muốn nhằm vào Lăng gia, uy hiếp tới địa vị của hắn ở Lăng Thị.
Vi Nhã đưa hắn đi tới trước một gian phòng, phạm nhân đang bị tra tấn tới không còn sức lực.

Tóc tai bết bát che đi gương mặt đầy vết thương, mắt đã bị hỏng mất một bên, hàm răng sứt mẻ không còn nguyên vẹn.

Lăng Thiên nhìn xuống phía dưới máu thịt lẫn lộn, hiển nhiên đã từng dùng đủ loại tra tấn.
Lúc này tên cai ngục đang kẹp ngón tay hắn.

Tên phạm nhân thảm thiết kêu lên, khiến những phạm nhân khác nghe qua cũng đủ rùng mình.
“Nói mau lên, ai đứng sau sai khiến ngươi!” Tên cai ngục hét lớn.
Mặc kệ bọn họ tra tấn, tên phạm nhân vẫn kiên quyết không nhả một chữ.

Hàm răng nham nhở cắn chặt chịu đựng cơn đau toát ra từ ngón tay.
“Giết ta đi!”
Vi Nhã nhìn qua Lăng Thiên, muốn nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của hắn, giống như muốn nói với hắn rằng: “Như thế này mới là máu lạnh vô tình, người hoàng thất chính là như vậy…
Nhưng từ đầu tới cuối, hắn không hề tỏ ra một chút kinh sợ nào.
“Sao nàng không thử đổi cách khác?” Lăng Thiên mở miệng nói.
Vi Nhã cười lạnh: “Chàng nghĩ xem có cách gì?”
Lăng Thiên híp mắt nguy hiểm nói: “Bọn chúng là tử sĩ, cho dù nàng có khiến bọn chúng đau tới chết, cũng không thể cậy miệng bọn chúng đâu! Cho ta một ngày, ta sẽ khiến bọn chúng khai hết!”
Đồng tử Vi Nhã giãn ra.

Có vẻ cô đã vớ được vị vương phu cực phẩm rồi đây.

Lúc cô nhận được tên phạm nhân này từ tay mẫu hoàng, hắn đã thảm không nỡ nhìn.

Sau hơn một tháng tra tấn, hắn cũng không hề mở miệng khai một chữ.

Vương phu chỉ mất một ngày để hắn mở miệng, thật đáng mong chờ.
Vi Nhã cười ha ha mấy tiếng: “Được, cho chàng một ngày.


Nhưng nếu như sau một ngày, hắn vẫn không chịu mở miệng thì sao?”
Lăng Thiên ung dung đáp: “Muốn chém muốn giết, tùy nàng.

Nhưng nếu ta làm được, nàng không được bắt ta sinh con nữa!”
Nghe tới đây, Vi Nhã cau mày: “Điều kiện khác bổn vương có thể đáp ứng chàng, riêng chuyện này thì không thể!”
Lăng Thiên thất vọng nói: “Vậy thì cuộc giao dịch này không cần làm nữa!” Hắn toan bước đi, nhưng lời nói của Vi Nhã đã kéo hắn lại: “Chàng không muốn sinh con, hay không muốn sinh con cho bổn vương?”
Bước chân của Lăng Thiên khựng lại.
Những lời hắn nói, những việc hắn làm chưa đủ để chứng minh tình cảm của hắn với cô sao?
Tại sao cô còn hỏi như vậy?
Không thấy hắn trả lời, cô nói tiếp: “Vậy chàng từng nghĩ tại sao ta lại ép chàng sinh con chưa?” Nhận thấy bước chân của hắn trở nên ngập ngừng, cô đi tới phía trước: “Ra ngoài đi!”
Lăng Thiên nhìn về phía sau: “Vậy còn…”
Vi Nhã khép hờ mắt, nhẹ nói: “Vốn dĩ không muốn chàng nhìn thấy những cảnh tượng kinh khủng như vậy.

Nhưng hoàng cung là vậy, là nơi ăn thịt không nhả xương.

Ép chàng sinh con, là vì chàng thôi!”
Vi Nhã đưa hắn tới hậu viện Yên vương phủ.

Lăng Thiên chưa từng tới nơi này, hắn không nghĩ Yên vương phủ lại có một hơi tao nhã như vậy.
Vi Nhã uống môt hớp trà, bắt đầu kể: “Hai tháng trước, ở điện Trường Thiên, đã có người dâng tấu phế chức vị của chàng!”.