[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 887: 887: Vô Hạn Trốn Gϊếŧ 20





[Nhiệm vụ phụ tuyến: Tìm ra nguyên nhân hình thành không gian này, giải cứu nhân loại bị nhốt.]
Ngay khi Thời Sênh và Phương Thần giằng co, Hệ thống nhảy ra tăng cảm giác tồn tại.
Giải cứu nhân loại bị nhốt? Đùa gì thế!
Con mẹ nó, đây không phải là việc của nữ chính đại nhân sao? Hệ thống, mi cướp việc làm của nữ chính, cẩn thận bị nữ chính đại nhân treo lên đánh.
Còn lâu ông mới làm!
Ai thích thì đi mà làm.
#Ký chủ luôn từ chối không nhận nhiệm vụ +1#
Dù sao bản Hệ thống cũng đã phát nhiệm vụ rồi, cô làm hay không thì tùy, không có tích lũy cũng không phải lỗi của bản Hệ thống.
Hệ thống logout tắt máy, nó không muốn xem Ký chủ gây sự.
Cứ cảm thấy thế giới này sẽ gặp chuyện không may, nó vẫn là ít ngoi lên thì tốt hơn.
“A… “
Tiếng thét khe khẽ kéo suy nghĩ của Thời Sênh quay về, khua kiếm chém đứt Hắc Tinh Linh sắp vọt tới trước mặt mình, cau mày nhìn về phía vừa phát ra tiếng thét.
Gã nam nhân mặt chữ quốc trước đi cùng Thời Sênh đang bóp cổ Miêu Miêu, mặt đỏ gay nhìn Thời Sênh chằm chằm, “Dư Hạ, cô mau dẫn tôi đi ra ngoài, nếu không tôi sẽ gϊếŧ cô ta.”
“Miêu Miêu…”
“Đừng tới đây!” Gã nam nhân mặt chữ quốc gào to hơn về phía Bùi Tiến, “Nếu không tao sẽ bóp chết cô ta, để xem tốc độ của mày nhanh hay tay của tao nhanh.”
Đầu lưỡi Thời Sênh li3m một cái quanh môi, trên mặt lộ ra nụ cười.
Nụ cười kia rất nhạt, như mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng, đột nhiên tản ra từng vòng sóng gợn, thoáng chốc lại khôi phục lại bình tĩnh.
Đáy lòng người đàn ông mặt chữ quốc hơi sợ hãi, thô giọng rống to hơn, “Dư Hạ!” Tựa hồ như vậy có thể khiến cho cảm giác khó chịu ở đáy lòng hắn giảm bớt một ít.
Mái tóc vàng của Miêu Miêu bị người đàn ông túm trong tay, hai chân đã rời khỏi mặt đất, ngón tay cô siết chặt tay gã đàn ông, hòng khiến cho hắn thả mình xuống.

Thời Sênh xoay người rời đi, không có ý muốn cứu người.
“Dư Hạ!!” Người đàn ông mặt chữ quốc không thể tin kêu to, làm sao cô ấy có thể nhìn mà không cứu?
Lúc trước rõ ràng cô ấy rất chăm sóc con nhóc này, vừa rồi cũng mang theo bọn họ đi.
Vì sao!!
Gã đàn ông mặt chữ quốc không nghĩ ra.
Bùi Tiến thừa dịp lúc gã đàn ông mặt chữ quốc phân tâm, tập kích hắn từ phía sau, giải cứu Miêu Miêu từ trong tay hắn ra, đá một cước vào bụng gã đàn ông mặt chữ quốc.

Gã đàn ông không thể khống chế bay lui về phía sau, vừa lúc đụng vào một con Hắc Tinh Linh.
Hắc Tinh Linh đập một vuốt, bụng gã đàn ông mặt chữ quốc đã bị mổ bung ra, trên mặt hắn đầy một vẻ không thể tin được.
Đến chết hắn đều không hiểu nổi vấn đề này.
Thời Sênh liếc mắt nhìn, dường như đã sớm ngờ tới kết cục này, không có gì ngoài ý muốn.
Bùi Tiến không ngu, chỉ cần cho hắn một cơ hội, là có thể cứu Miêu Miêu, cô cần gì ra tay nữa.
“Cô tính toán giỏi thật.” Phương Thần ở bên cạnh bình luận.
Thời Sênh không chút khách khí thừa nhận, “Trời sinh đã thông minh như vậy rồi.”
Phương Thần: “…”
Cùng cô nói chuyện, ngoại trừ câu đầu, còn sau không nói được thêm câu nào nữa là sao?
Cô cứ thế sẽ không có bạn đâu!!
Thời Sênh chăm chú nhìn Phương Thần một cái, lại nhìn đống rễ cây xa xa, quyết định giải quyết hết lũ kia trước đã, rồi mới giải quyết tên biếи ŧɦái chết tiệt Phương Thần này.
Thời Sênh cầm kiếm lao về phía rễ cây kia.

Phương Thần hơi kinh ngạc một chút, sao đột nhiên cô ấy lại buông tha cho hắn?
Mới vừa rồi còn ra vẻ muốn gϊếŧ chết mình cơ mà.
Phụ nữ thật giỏi thay đổi.
Phương Thần đứng ở phía xa nhìn Thời Sênh đối phó rễ cây.
Thân hình nhỏ nhắn của cô không ngừng đạp rễ cây bay lên, mỗi lần khua kiếm nhìn có vẻ như tùy ý nhưng lại luôn giáng những đòn nặng nề xuống đám rễ cây.
Cô nhanh chóng lên đến đỉnh, nhảy mấy cái biến mất trong tầm mắt Phương Thần.
Phương Thần không biết trong thân thể nhỏ bé của cô làm sao có thể ẩn chứa sức mạnh lớn như vậy.

Cô như một bảo tàng, làm cho người ta không nhịn được muốn khai thác.
Một đám Hắc Tinh Linh lao từ bầu trời xuống, chặn tầm nhìn của Phương Thần.

Hắn chỉ có thể đối phó với lũ Hắc Tinh Linh trước.
“Gào… “
Âm thanh cao vút kéo dài vang lên từ thân thể rễ cây, dường như nó rất thống khổ, chỉ có thể phát ra âm thanh na ná tiếng gào thảm thiết.

Tua trải rộng ở bốn phía lùi về, quấn lấy toàn thân nó, hình thành một hình cầu.
Nó co rụt lại, nhảy lên như tim đập.
Phanh ——
Bang bang ——
Bang bang phanh ——
Tần suất càng lúc càng nhanh, cứ như muốn nổ tung, thế nhưng duy trì liên tục hơn hai mươi giây sau, hình cầu đột nhiên xẹp xuống, tua bọc nó từ từ héo rũ, thành một cái một cái da khô.
Mới vừa rồi còn là hình dáng viên cầu, chớp mắt một cái, hóa thành một đống khô nát.
Thời Sênh cắt từng tầng da khô một, đi từ bên trong ra, thẻ đen trong tay cô lúc này đã đen kịt hoàn toàn, đường viền đỏ xung quanh không còn là đường viền ảo nữa, mà là đường viền thật.
Đây là tiêu chí thẻ đen mà người chơi cấp mười trở lên mới có.
[Chúc mừng người chơi Dư Hạ thăng cấp LV10]
[Chúc mừng người chơi Dư Hạ thăng cấp LV11]
Hai khuôn thông báo nhảy lên liên tiếp, thế nhưng cũng không có bất kỳ tin tức gì khác.
Thời Sênh có chút thất vọng, vậy mà chỉ lên hai cấp.
Thời Sênh cất thẻ đen đi, lúc giơ tay lên, cánh tay đột nhiên co giật, cô nhíu mày, đưa tay sờ trên bả vai.
Chỗ bị thương cứng ngắc như đá, cánh tay lại run rẩy không khống chế được.
[Hiệu quả thuốc của Ký chủ sắp hết.] Âm thanh diện tử lạnh băng như có vài phần giọng điệu khác.
Mi cười trên nỗi đau của người khác à, mẹ nó chứ!
Thời Sênh cắn răng cắn lợi thầm đáp.
[Ký chủ, không phải cô có thể lên trời sao? Giờ thì tôi chờ xem cô làm thế nào.] Hệ thống tiếp tục gây sự, [Dược phẩm đổi trong cửa hàng của Hệ thống chỉ có thể sử dụng một lần, lần thứ hai không có tác dụng.]
Thời Sênh kiềm chế sự run rẩy, dùng tay kia cầm kiếm, chém lung tung, ép đám Hắc Tinh Linh lui lại, mở ra một con đường cho cô.
“Cô Dư, cô hình như cần giúp đỡ?” Vẻ mặt Phương Thần nhàn nhã xuất hiện bên cạnh Thời Sênh, “Không biết tôi có vinh hạnh giúp đỡ Cô Dư không.”
Thời Sênh phớt lờ Phương Thần, nhanh chóng lao về phía đại quân nấm, thô bạo mở ra một con đường, hành động này của cô, lập tức khiến cho những người còn sống nhìn thấy hy vọng, đều đi theo sau cô.
Phương Thần hơi kỳ quái, suy nghĩ một chút, cũng nhấc chân đuổi theo.
Thời Sênh tìm được một tòa nhà có thể tránh né Hắc Tinh Linh, nấm bao vây bốn phía tòa nhà, cô lại không đi vào, mà ngăn ở cửa.

Mới vừa rồi còn một nhóm người, lúc này cũng chỉ còn lại có mười mấy.
Thời Sênh chặn cửa vào, những người này đều cuống quýt nổi giận, cứng cổ gào lên với Thời Sênh, “Cô làm gì thế? Mau tránh ra!”
Một số người muốn xông vào bên trong, thiết kiếm Thời Sênh đưa ngang một cái, “Muốn chết thì lên đi.”
Mọi người: “…”
Thời Sênh nhìn về phía đám Ngải Mễ, “Đưa thẻ trị liệu cho tôi, tôi sẽ cho các người tiến vào.”
Phương Thần rơi lại phía sau: “…”
Cách này của cô thật đúng là có chút trâu bò.
Bốn phía đều là đại quân nấm, trừ phi cô để cho bọn họ vào, nếu không những người này có lẽ cũng chỉ có chờ chết.
“Thẻ trị liệu? Loại thẻ kỹ năng này rất hiếm, ở thế giới khác tôi cũng không nhìn thấy được mấy người có.

Các người có ai có? Mau cho cô ta đi!!”
“Tôi không có…”
“Tôi cũng không có.”
Tất cả mọi người đều tỏ ra mình không có, cuối cùng chỉ còn lại có đám người Phương Thần và Ngải Mễ không tỏ thái độ.
Hứa An Viễn chẳng biết đã nhập bọn với Ngải Mễ từ lúc nào, lúc này đang dùng ánh mắt âm u nhìn Thời Sênh.
Chuyện lần trước, hắn vẫn còn nhớ rõ.