[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 297: 297: Tường Vi Máu 23





Thời Sênh chẳng hỏi Tây Ẩn vì sao không từ mà biệt, bởi có những chuyện không nên hỏi thì hơn.
Cho dù đã xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần hắn ở bên, là đủ rồi.
Lúc Thời Sênh và Tây Ẩn trở về, bên ngoài thành cổ có người đang chờ, thấy Thời Sênh quay về liền tiến đến.
“Điện hạ, Thân Vương nói người nên qua chỗ Thụy Y Điện hạ tá túc một thời gian ạ!” Rồi người hầu ấy đưa cho Thời Sênh một chùm chìa khoá.
Thời Sênh gật đầu, “Cha nuôi có thể xử lí ổn thoả chứ?”
Chắc hẳn Khắc Nhĩ định moi thông tin gì đó từ miệng cô ta?
“Yên tâm đi ạ, Thân Vương có chuyện gì mà không xử lí ổn thoả đâu!” Người hầu kia tỏ vẻ tôn sùng, đồng thời dòm dòm Tây Ẩn đứng kế bên, lập tức hít một hơi lạnh… “Điện hạ, Thân Vương nói người qua tới chỗ Thụy Y Điện hạ thì gọi điện thoại cho ngài ấy!”
“Ừ, ta biết rồi, ngươi trở về đi!”
Người hầu kia bước qua một bên, cung tiễn xe của Thời Sênh rời đi.
Thụy Y có nơi ở riêng, nhưng không phải là thành cổ mà là một dạng biệt thự nhỏ.
Thụy Y không có ở đây, nên Thời Sênh bước thẳng vào trong.
“Anh muốn ở đây với em sao?” Thời Sênh nhìn Tây Ẩn đang thay giày, hỏi như đang cười.
Vành tai Tây Ẩn đỏ ửng, nhưng sắc mặt không thay đổi, “Ừ.”
“Không sợ em làm gì anh sao?” Cô áp sát Tây Ẩn, ngọt ngào hỏi.
Tây Ẩn thoáng ngưng lại chút, ngẩng đầu nhìn cô, chân thành đáp: “Em vui là tôi vui”.
Nếu điều đó khiến cô vui, thì hắn cũng sẵn lòng.
Thời Sênh đứng thẳng người, véo má hắn: “Học được cách tán tỉnh người ta rồi đấy.”
Tây Ẩn mặc cô cứ véo má mình, miệng nở nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh, đong đầy yêu thương.
“Em đi gọi điện cho cha nuôi, anh lên chọn phòng đi, phòng có cửa màu đỏ là phòng của Thụy Y.”
Tây Ẩn nghe lời, đi lên tầng.


Còn Thời Sênh ở lại phòng khách tìm điện thoại, gọi qua số thư phòng của Khắc Nhĩ.
Khắc Nhĩ dường như cũng đang chờ điện thoại của Thời Sênh, vừa nghe tiếng chuông liền bắt máy.
Vừa bắt máy đã xổ một tràng: “Con ranh con, sao con quen được với Tây Ẩn đại nhân?”
Thời Sênh đưa điện thoại ra xa một chút.
Nói to thế…
“Cha nuôi, người bình tĩnh…”
Thời Sênh chậm rãi bịa ra một câu chuyện, để xoa dịu Khắc Nhĩ.
Cũng không biết là Khắc Nhĩ có tin thật không, hay chỉ là giả vờ, “Con đang ở cùng với Tây Ẩn đại nhân sao?”
“Dạ, con thích anh ấy, nên đương nhiên ở cùng anh ấy, cha nuôi sẽ không chia lìa chúng con chứ?”
“Giá cha nuôi con có đủ gan để chia cắt hai đứa thì tốt quá! Con nhóc này, con vớ bở rồi, sau này nhớ mà vơ vét nhiều về cho gia đình nhé!”
Thời Sênh: “…” Này này, có gì đó sai sai nhỉ!
Có ai lại đi xui con đi vơ vét một cách quang minh chính đại như vậy không?
Không đúng, cô còn không biết thân phận của Tây Ẩn là gì, làm sao mà vơ với vét được?
“Chuyện trong nhà con khỏi cần lo, cha có thể tự nghĩ cách moi tin được.

Con cứ tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm với Tây Ẩn đại nhân, nếu được thì làm đứa con luôn đi!”
“Thôi, cha không làm phiền hai đứa nữa, cha cũng sẽ không để Thụy Y về bên đó đâu.”
“Tút tút tút tút tút…”
Thời Sênh ngớ người nhìn điện thoại đã bị gác máy: “…”
Cha nuôi, cha đang bán con gái sao? Nhưng vậy là vô đạo đức đó.
Nhưng… cô thích! Thời Sênh hớn hở đặt điện thoại xuống.
Tối.

Quản gia thành cổ mang đến toàn là đồ dùng cho nam, rõ ràng là chuẩn bị cho Tây Ẩn.
“Điện hạ cố lên!” Trước khi đi, quản gia còn ngoái lại, động viên Thời Sênh.
Người gì đâu…
Thời Sênh ôm mớ quần áo lên lầu, Tây Ẩn đang nằm đọc sách, nên cô đành tự mình treo đồ lên giá, “Anh mặc quần áo này được không? Nếu không, em sai người ra ngoài đặt!”
Tây Ẩn bỏ sách xuống, có chút bối rối, “Lúc đầu quả thực tôi định làm khó em một chút”.
Thời Sênh nhìn anh, ân cần: “Anh nên có được những thứ tốt nhất.”
Tây Ẩn: “…” Cách suy nghĩ của nàng dâu nhà hắn không giống với hắn.
“Cô gái hôm nay…” Tây Ẩn bước đến bên Thời Sênh, nhìn cô treo từng chiếc áo, chiếc quần vào tủ…
“Sao?”
“Cô ta mạo danh em, sao em còn để cô ta diễn trò lâu vậy?” Theo tính khí của Thời Sênh, lẽ ra phải lôi cô ả ra chém chết từ lâu rồi mới phải.
“Tại em thấy tẻ nhạt, định coi cô ta giở trò gì.” Thời Sênh đóng cánh cửa tủ đồ, sắc mặt hơi lạnh.
Tây Ẩn đưa tay sờ vào gò má Thời Sênh, thấy cô bỗng nhiên trở nên nhu mì hơn hẳn, nên mới dần ôm lấy má cô, “Ở đây, em muốn làm gì thì cứ làm, chẳng ai dám ngăn em cả.”
“Thân phận của anh là gì?” Có thể khiến Thân Vương phải dè chừng như vậy, không lẽ anh cũng là Vương sao?
Tây Ẩn khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Huyết Tộc ngày nay đã suy yếu nhiều, Huyết Tộc đời thứ 3 đã sớm lui khỏi võ đài tuyệt tông tuyệt tích, nhưng đời thứ 6 Huyết Tộc lại khiến cho người khác phải e dè.”

Huyết Tộc đời thứ 6 chính là các vị Thân Vương hiện tại.
“Tôi là đời thứ 4”.
Đời thứ tư là thế hệ giỏi nhất.

Trong Huyết Tộc, ngoài thế hệ đầu, lợi hại nhất vẫn là đời thứ ba.

Còn thực lực của đời thứ tư và đời thứ năm, chẳng ai biết rõ.

Nhưng nhìn vào vài vị Thân Vương của đời thứ sáu, có thể thấy hai đời này cũng không kém đời thứ ba là mấy.
Nhưng…
“Đời thứ tư… Vậy là anh già lắm rồi…” Thời Sênh chê bai.
Sao cô toàn gặp giai già vậy.

Không thể cho cô mấy anh chàng mơn mởn được sao?
Tây Ẩn: “…” Anh già sao?
Mà cũng đúng, so với cô thì quả thực rất già, nhưng so với Huyết Tộc thì có là gì đâu!

Buổi tối, Thời Sênh ôm lấy laptop bấm điên cuồng, Tây Ẩn ngồi bên cô, nhìn những con chữ cứ đua nhau nhảy múa, sắc mặt lúc thì phân vân, lúc thì quái dị.

Rồi lại dần dần ửng đỏ.
Thời Sênh nhấn nút, kết thúc chữ cuối cùng, gập máy tính lại, kết quả là vừa quay đầu thì bắt gặp khuôn mặt đang đỏ ửng của Tây Ẩn.
Thời Sênh: “…”
Vừa rồi bản cô nương có trêu chọc gì hắn đâu? Nhưng… rất đáng yêu, khiến bản cô nương… không chịu nổi nữa.
Đẩy ngã đẩy ngã…, cuối cùng Thời Sênh vẫn không làm gì được.

Vì Thụy Y đã về, cứ liên tục kêu réo ngoài cửa.

Sao cha đã nói không cho tên này qua đây nữa rồi mà?
“Đừng gõ nữa! Đm!” Thời Sênh bực mình, cầm chiếc gối ném mạnh vào tường.
Tây Ẩn cúi đầu mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô.
Thời Sênh với tay, kéo chiếc chăn che kín người Tây Ẩn, xác định che chắn kín rồi mới bước xuống giường ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Thụy Y đã xông vào, trên tay cầm cây chổi chẳng biết lôi ra từ đâu.
“Gian phu ở đâu? Tiểu công chúa, em đừng để đám đàn ông gạt.

Em thích thằng nào, cũng phải để anh ngó qua đã mới được!”
Thời Sênh kéo vạt áo hắn, ngăn hắn bước qua chỗ giường, đẩy hắn ra ngoài cửa.
“Tiểu công chúa, sao em có thể rũ bỏ anh trai như vậy chứ?” Thụy Y lật mặt nhanh hơn trở bàn tay.
Công chúa nhỏ có người yêu, không thích hắn nữa.
Nghĩ đến điều ấy, mặt Thụy Y càng ấm ức hơn, đưa chân chèn cửa liếc vào trong.
Hắn muốn xem thử là tên mặt trắng nào mặt dầy dám dụ dỗ em gái hắn.
Thời Sênh thấy nhức hết cả đầu.

Chắc là phải nện hắn một trận quá, tên này không đánh không trị được mà.
Đương nhiên là cô không thể nào mất nhân tính mà đánh chết hắn được, chỉ đánh vài cái tượng trưng thôi, rồi xô hắn ra khỏi cửa.
Thế rồi chẳng biết hắn ở ngoài la hét ra sao, mà to giọng đến mức khiến người ta muốn gϊếŧ chết hắn.
Thời Sênh giữ chặt cửa phòng, quay đầu nhìn Tây Ẩn.
Cô chỉ muốn được ngủ với người đàn ông của mình thôi, sao lại khó khăn thế này?