[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 2010: 2010: Sênh Ca Vạn Dặm 11





Sau đó anh Hoành không giúp đỡ cô nữa, nhưng cô phát hiện ra khoáng thạch trong xe đã ít đi gần một nửa, đẩy cũng nhẹ hơn nhiều.
Có một lần bị người giám sát phát hiện.

Hắn đang chuẩn bị quát tháo, thì không biết anh Hoành từ đâu nhào ra, đi qua người nhân viên giám sát kia.

Người đó nhìn Thời Sênh một lát, sau đó đi luôn coi như không nhìn thấy gì.
Thời Sênh quan sát anh Hoành kia mấy lần.

Có lúc hắn làm việc, có lúc sẽ ngồi một chỗ nghỉ ngơi, cũng không ai nói gì, nhưng lần nào hắn cũng hoàn thành lượng công việc được giao.
Kết thúc công việc một ngày, Thời Sênh cảm giác mình đã đi một vòng trong địa ngục.

Cô bé trở về ký túc xá, tòa thân rã rời, vừa đói, vừa mệt lại buồn ngủ.
“Chị ơi.” Thời Oanh đã khá hơn trước đôi chút, giọng nói mềm mại gọi cô.
“Hử?” Thời Sênh mệt đến mức không muốn nói chuyện, mí mắt cũng không mở ra nổi.
Thời Oanh không lên tiếng nữa.

Thời Sênh cảm giác có thứ gì đó đặt lên miệng mình.

Cô bé há miệng ra, dịch thể kia trượt vào trong cổ họng, rất khó nuốt, nhưng cổ họng đã khô rát của cô bé cảm nhận được một chút sự ướŧ áŧ.
Thời Sênh không biết mình đã ngủ bao lâu.

Khi cô bé tỉnh lại đã là ngày hôm sau.


Lục Tư Nguyệt bế Thời Oanh ngồi bên cạnh Thời Sênh.

Giường Thời Mộ nằm bên cạnh cũng trống không không một bóng người.
“Ba đâu rồi?” Thời Sênh ngồi bật dậy, tứ chi đau đớn không gì tả nổi.
“Bảo bối.” Lục Tư Nguyệt đặt Thời Oanh xuống, đỡ Thời Sênh ngồi vững, “Ba đi nói chuyện với người kia rồi.”
Thời Sênh vĩnh viễn không biết được nội dung cuộc nói chuyện ngày hôm đó của Thời Mộ với anh Hoành kia, nhưng sau đó anh Hoành rất quan tâm đến gia đình họ.
Thời Mộ nói với Thời Sênh, có thể tin tưởng anh Hoành, nhưng không được tin tưởng hoàn toàn.

Thời Sênh ngơ ngác đáp lại.

Khi đối mặt với sự giúp đỡ của anh Hoành, cô bé sẽ tiếp nhận ở mức độ vừa phải, nhưng tuyệt đối từ chối bất cứ thứ gì anh Hoành đưa cho.
Anh Hoành dường như cảm giác được sự cảnh giác kỳ lạ của cô bé, thỉnh thoảng còn chọc cô bé.
Anh Cường và anh Hoành vẫn đối đầu với nhau.

Nhưng rõ ràng là anh Cường kia còn cố kỵ anh Hoành, vẫn không ra tay với Lục Tư Nguyệt.
Sau này Thời Sênh nghe nói anh Hoành này trước kia là một nhân vật ác.

Cho dù bây giờ hắn ở đây không ra ngoài được, nhưng bên ngoài vẫn có người của hắn.

Những người đó thỉnh thoảng sẽ đưa vật tư đến.

Ở những nơi thiếu thốn vật tư như thế này, ai có vật tư thì kẻ đó có quyền phát ngôn, cho nên địa vị của anh Hoành rõ ràng là cao hơn những người này.

Chỉ cần hắn không muốn ra ngoài, thì đám người quản lý kia cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt.
Thời Sênh thấy rất kỳ lạ, nếu hắn đã có nhiều người như vậy thì tại sao lại không chạy chứ?
Một hôm sau giờ nghỉ trưa, Thời Sênh nói ra thắc mắc này của mình.
Anh Hoành rút ra một loại thuốc Thời Sênh chưa nhìn thấy bao giờ, nở một nụ cười lạnh theo thói quen, “Ra ngoài thì sao chứ? Ở đây tôi thấy rất tốt, tại sao lại phải ra ngoài?”
Hắn nghiêng đầu nhìn cô nhóc đã phơi nắng đến đen sì ở bên cạnh, “Nhóc muốn ra ngoài à?”
Ánh mắt Thời Sênh kiên định, “Vâng.”
Anh Hoành dập điếu thuốc, đứng dậy nhìn về nơi xa, dùng loại ngữ khí chán ngán mà rất nhiều năm sau này Thời Sênh mới hiểu được, “Thế giới bên ngoài còn tàn khốc hơn cả ở đây.”
Thế giới bên ngoài còn tàn khốc hơn cả ở đây.
Câu nói này không hề sai, sự tàn khốc ở đây chỉ là ở bề mặt, ai yếu thì kẻ đó sẽ bị bắt nạt.
Nhưng còn thế giới bên ngoài trông có vẻ rực rỡ sắc màu đó, ai biết được bộ mặt thật của ai chứ?
“Muốn ra ngoài, thì nhóc phải cố gắng.”
Anh Hoành để lại một câu nói đó rồi rời đi.

Thời Sênh sống ở đây một năm.

Sau một năm, cô bé đã đẩy nhẹ nhàng được một xe khoáng thạch.

Dưới sự luân phiên dạy dỗ của Thời Mộ và anh Hoành, công phu quyền cước của Thời Sênh đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Ít ra thì khi lúc đối mặt với sự bao vây tấn công của hai người trưởng thành cô bé cũng có thể thoát thân được.
“Ài, nghe nói hôm nay có khách quý đến?”
“Đúng vậy, tôi còn nghe nói là mang theo không ít vật tư đến, làm đám quỷ hút máu đó sướng đến phát điên rồi.”

“Dù có nhiều vật tư thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, có cơm ăn là được rồi.”
Thời Sênh đẩy xe đầy khoáng thạch đi qua họ.
Thời Oanh từ xa chạy đến, “Chị ơi.”
“Sao em lại đến đây?” Thời Sênh đặt xe xuống, ngồi xổm đỡ Thời Oanh, “Chẳng phải chị đã bảo em đợi trong ký túc xá rồi hay sao?”
“Chị ơi, em mang đồ ăn đến cho chị.” Thời Oanh móc từ trong lòng ra một ống dịch dinh dưỡng.
Tuy da Thời Oanh đã đen đi, nhưng so với Thời Sênh vẫn là một trời một vực.
Ba người nhà họ làm việc đã đủ để nuôi dưỡng Thời Oanh, cho nên họ không đồng ý để Thời Oanh chạy ra đây.

Vốn dĩ Thời Mộ cũng không muốn để Thời Sênh ra ngoài, nhưng Thời Sênh rất kiên định thể hiện rằng cô bé phải trở nên mạnh mẽ, cho nên Thời Mộ mới đành phải đồng ý.
“Chị không đói, em giữ lại đi.” Thời Sênh nhìn bốn xung quanh, không có ai để ý, mới nhét dịch dinh dưỡng vào quần áo cô bé, “Sau này ở bên ngoài đừng mang đồ ra có biết không hả?”
Thời Oanh lấm lét nhìn xung quanh, gật đầu, “Vâng ạ.”
Thời Sênh cũng không yên tâm để một mình cô bé quay về, nên để cô bé ở phía sau mình.

Thời Oanh rất hiểu chuyện giúp Thời Sênh đẩy xe.

Dù chút sức lực đó của cô bé không giúp được gì mấy, nhưng Thời Sênh cũng không ngăn cản.
Thời Oanh cũng cần phải rèn luyện sức khỏe, nếu chẳng may có một ngày nào đó họ không ở bên cô bé thì cô bé phải làm sao?
Lúc nào cũng được bảo vệ kỹ càng không phải là điều tốt đối với cô bé.
Đến khi Thời Sênh quay lại ký túc xá, Thời Mộ và anh Hoành đều có mặt, Lục Tư Nguyệt đang thu dọn đồ đạc.

Cô vẫn luôn cúi mặt xuống, không nhìn rõ thần sắc ra sao.
“Mẹ ơi?” Thời Oanh chạy đến ôm đùi cô, “Mẹ đi đâu vậy?”
Cơ thể Lục Tư Nguyệt cứng lại, cô giơ tay ra đẩy Thời Oanh, “Mẹ đi đây, mẹ đã chịu đựng quá đủ ở đây rồi.”
“Mẹ?” Thời Oanh khó hiểu nhìn cô.
Lục Tư Nguyệt cúi đầu, xách đồ lên.


Cô ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt là sự lạnh lùng Thời Sênh chưa bao giờ nhìn thấy, “Anh Mộ, em xin lỗi, bảo bối và Oanh Oanh giao lại cho anh đấy.”
Thời Mộ nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.

Anh giơ tay ra định nắm lấy Lục Tư Nguyệt, “Tư Nguyệt …”
Lục Tư Nguyệt tránh né bàn tay Thời Mộ, “Thời Mộ, chia tay ở đây thôi.”
Cô cúi đầu xuống, nhanh chóng đi ra ngoài.

Thời Sênh đứng bên ngoài, kéo tay Lục Tư Nguyệt, “Mẹ ơi.”
“Bảo bối…” Lục Tư Nguyệt khẽ gọi một tiếng, sau đó hất tay cô bé, chạy ra khỏi ký túc xá.
Trên tay Thời Sênh vẫn còn lưu lại một chút nhơi ấm từ bàn tay của mẹ.
“Mẹ muốn đi đâu vậy? Ba ơi? Tại sao ba không ngăn mẹ lại?” Thời Oanh khóc lóc muốn đuổi theo, nhưng đã bị Thời Mộ ôm chặt, “Ba ơi, ba nói mẹ đừng đi nữa.”
“Để cho mẹ đi đi.” Khóe mắt Thời Mộ đã đỏ lên, “Để mẹ đi đi con.”
“Đừng mà, con muốn có mẹ, con muốn có mẹ.” Thời Oanh giãy giụa, nước mắt giàn giụa trên gương mặt nhỏ bé.
“Oanh Oanh ngoan, sau này mẹ sẽ không phải chịu khổ nữa, con cũng muốn mẹ sống tốt hơn đúng không?” Thời Mộ xoa lưng Thời Oanh, giọng nói cố đè nén lại sự thống khổ và đấu tranh.
“Không đâu, con muốn có mẹ cơ… con muốn mẹ cơ… mẹ ơi…”
Anh Hoành vỗ vai Thời Mộ, khẽ thở dài.
Thời Sênh ngẩn ngươi đứng nguyên tại chỗ, dường như không dám tin rằng mẹ lại cứ thế mà đi, bên tai toàn là tiếng khóc lóc ầm ĩ của Thời Oanh, như dội vào màng nhĩ từng hồi đau nhói.
Lục Tư Nguyệt cứ đi như thế, Thời Sênh nghe nói là đi cùng với một ông chủ ở đây.

Khi đi, mẹ cô thay một bộ quần áo đẹp đẽ, cử chỉ ưu nhã đoan trang, cho dù làn da đã bị rám nắng cũng không ngăn được phong thái của cô.
Thời Sênh ôm Thời Oanh còn đang khóc lóc ầm ĩ, suốt đêm không ngủ.
Giống như cái đêm đầu tiên khi họ đến đây.
Lúc đó, Lục Tư Nguyệt ôm lấy cô an ủi, vòng ôm của mẹ cô vừa ấm áp lại dịu dàng.
Bây giờ.
Chỉ còn lại nền đất lạnh lẽo.