[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1999: 1999: Chúa Tể Của Tinh Tế 45





Cuối cùng, Thời Sênh vẫn không nói cho dì Ngu biết chuyện về Hạ Sơ.

Đúng như Phượng Từ nói, cô hỏi hắn cũng chỉ là muốn hắn cho mình một quyết định mà thôi.
Ăn cơm xong, Thời Sênh hỏi Ngu Tường có muốn quay về Đế Đô không, Ngu Tường cười nói không về, “Ôm mãi ký ức mà sống thì không bằng sống tốt thay cả phần của họ.”
Một khắc đó, dường như Thời Sênh thấy được trong mắt dì ấy sự nhẹ lòng.

Người phụ nữ này cố chấp bao nhiêu năm như thế, sau khi Hạ Sơ rời đi rồi mà vẫn không thể buông xuôi được.
Có lẽ lúc đó, dì ấy luôn cảm thấy Hạ Sơ sẽ còn quay về.
Xin lỗi dì Ngu, không thể đem cậu ấy về cho dì.

Sau khi Thời Sênh rời khỏi nhà chính liền dẫn Phượng Từ đi dạo khắp Lam Tinh, còn chưa đi được bao xa thì đã bị cuộc gọi đoạt mệnh của Thần Hành gọi tới.
“Chủ nhân, các tinh hệ khác đều phái binh tới Lam Tinh rồi, nói nếu ngài không cho khôi phục lại Tinh Võng thì bọn họ sẽ bắn bỏ Lam Tinh.” Thần Hành đang ở bên cạnh Thập Phương, bên chỗ Thập Phương khá ồn ào, các loại tin tức không ngừng vang lên ầm ĩ.
“Lá gan lớn như thế cơ à? Ai cầm đầu?” Ông còn chưa chết mà đã dám kết bè kết cánh tới đây bắt nạt người, đúng là gan to bằng trời rồi.
“Mộ gia đề xuất ý kiến đầu tiên, Liên Minh phụ họa, sau đó tinh hệ Xích Nguyệt cũng đồng ý.” Thập Phương ghé nửa khuôn mặt vào, nhanh chóng báo một tiếng.
“Tinh hệ U Minh thì sao?”
“Không có động tĩnh gì.”
Tinh hệ U Minh sao dám xằng bậy chứ, Thời Sênh mà không còn thì Liên Minh sẽ bỏ qua cho họ sao?
“Sáu đại gia tộc có những ai?” Thời Sênh hỏi với vẻ thờ ơ như thể không thèm để tâm tới đám người bên ngoài.
“Chỉ có Mộ gia.”
Người Tông gia ngập ngừng không dám quyết, nhưng cuối cùng vẫn không tham dự.

Còn đám người phe Diêm gia thì chắc chắn sẽ không tham gia rồi.

Bọn họ vốn đã đắc tội Thời Sênh đủ nhiều, nếu còn tiếp tục đắc tội nữa, bọn họ chỉ sợ sẽ bị gϊếŧ chết hết.
“Ồ, xem ra là muốn biến thành năm đại gia tộc rồi.”
Thập Phương: “…”
Xong rồi, gia chủ muốn diệt Mộ gia rồi.

Mười ngày sau, chiến hạm của các đại tinh hệ tới Lam Tinh, vây chặt lấy hành tinh này.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp lên tiếng kêu gọi liền nhận được một tin tức cực kỳ kinh khủng… Mộ gia bị diệt.
Những người này lập tức sợ run, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ đã tới tận đây rồi, không thể cứ như thế rời đi được.

Bọn họ cũng có phải tới vì lợi ích của riêng mình đâu, bọn họ tới vì tương lai của toàn Tinh Tế cơ mà.
Bọn họ là người có trách nhiệm trên người.
Đúng, không sai, là người có trách nhiệm trên người.
Mộ gia hy sinh cũng là vì sự phát triển của nhân loại, bọn họ sẽ mãi mãi khắc ghi công lao này.
… Nhưng bọn họ không dám tùy tiện nổ súng vào Lam Tinh.

Đây tuyệt đối không phải hèn, đây gọi là mưu kế.
Tình hình căng thẳng này kéo dài nửa tháng.

Trong lúc đó, hai bên tiến hành không ít cuộc hội đàm, kết cục đều là bị ném ra khỏi Lam Tinh không thương tiếc.

Rất nhiều người không nhìn được muốn nổ súng, nhưng cuối cùng nhìn tàu Hồi Tố lẳng lặng trôi nổi ở phía đối diện, bọn họ liền từ bỏ ý định này.
Đến khi tất cả những người đại diện ra mặt đều bị ném ra ngoài rồi, rốt cuộc đám người này cũng không nhịn được nữa, bọn họ muốn đánh, muốn hủy diệt thế giới này.
“Nổ súng!”
“Nổ súng!”
Tất cả các chiến hạm đều nhận được mệnh lệnh.
Đèn chỉ thị nổ súng trên tinh hạm sáng lên, đám nòng pháo vốn dĩ đang chĩa về phía Lam Tinh đều đồng loạt quay đầu, nhắm ngay về phía mấy tinh hạm, nổ súng cùng lúc.
Nhóm lão đại trên các tinh hạm: “???”
Tại sao lại chĩa về phía bọn họ nổ súng chứ!
Đánh Lam Tinh cơ mà!
Không nhìn thấy Lam Tinh à?
Có phải các ngươi bị mù rồi hay không hả?
May mắn khả năng phòng thủ của tinh hạm đủ mạnh, bị người trong nhà đánh cho một trận, ngoại trừ tức tối và phủ đầy bóng ma tâm lý ra thì cũng chẳng bị làm sao cả.
Mà đám quân lớn gan dám bắn thủ trưởng nhà mình giờ cũng đang run như cầy sấy, vừa rồi bọn họ có làm gì đâu, lúc có hiệu lệnh nổ súng thì nòng pháo tự xoay đi đấy chứ.
Trong lúc nhóm lãnh đạo chửi ầm ĩ lên thì trước mặt bọn họ xuất hiện một khung tin tức nghe cực kỳ ngứa đòn: “Điện báo của tổ tông các người“.
Đám lãnh đạo chắc chắn là Thời Sênh cố ý!
Với bản lĩnh của cô ta, muốn nói chuyện trực tiếp đâu có khó gì, điên quá đi mất!
Nhưng lúc này, bọn họ lại không thể không nhấp vào đồng ý.
Thân ảnh Thời Sênh xuất hiện trong không trung, cô vắt chân ngồi trên một đống nhìn có vẻ như là vũ khí mới sản xuất của Liên Minh, mà bên cạnh còn có Trảm Long Vệ đang đi qua đi lại, không ngừng chỉ huy người máy dọn đồ.
Người của Liên Minh lập tức đứng bật dậy, nổi giận gầm lên: “Thời Sênh, cô đang làm gì thế hả?”
Thời Sênh còn tốt bụng điều chỉnh góc máy quay để họ thấy rõ ràng hơn, sau đó, mặt cô lại ló ra lần nữa, cười tủm tỉm nói: “Các vị cứ ở bên đó chờ tôi đi, chờ tôi cầm đạn dược về sẽ đánh với các vị.”
Mọi người: “…”
Cô còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa không hả?
Cướp kho vũ khí dự trữ của người ta còn muốn người ta chờ bị đánh nữa à?
“Thời Sênh, chỉ cần cô làm cho Tinh Võng vận hành lại, tất cả đồ trong kho dự trữ của chúng tôi đều có thể tặng cho cô!” Người lãnh đạo Liên Minh vỗ bàn đưa ra vốn gốc.
Thời Sênh cười nhạo, “Nhìn xem ông nói gì kìa, chẳng phải tôi sắp dọn xong rồi sao? Chẳng lẽ ông không cho tôi thì tôi phải trở về tay không à? Ông có bị ngu không thế?”
Lãnh đạo Liên Minh: “…” Người đâu, mau bắn cô ta cho tôi!
“Cô muốn như thế nào mới để Tinh Võng khôi phục lại hả?”
“Tinh Võng thì liên quan gì tới tôi nhỉ? Các vị đừng có đẩy trách nhiệm lên người tốt như tôi thế chứ? Người của tôi đều sống rất tốt, các vị không thể thống trị người của mình sinh hoạt vui vẻ là do bản lĩnh của các vị thôi, tại sao lại đổ cho Lam Tinh của tôi, còn bắt tôi giúp nữa? Ai cho các vị mặt mũi lớn thế hả?”
“Nếu không phải cô tùy tiện hủy diệt Tinh Võng…”
Thời Sênh ngắt lời người đó, “Nếu tôi không hủy diệt Tinh Võng thì các người đã sớm bị tẩy não cmnr, giờ kết cục là các vị chẳng khác nào những người đã bị các vị xử lý cả đâu.”
Nói đạo lý với Thời Sênh chứ gì, cô ấy có thể nói tới chuyện nghìn lẻ một đêm luôn.
“Lúc tôi quay về mà các người vẫn còn chắn ở cửa nhà tôi thì đừng có trách lửa đạn của Liên Minh không có mắt nhé.” Mẹ cái lũ ngu si đần độn này, tưởng ông đây dễ bắt nạt lắm đúng không?
Liên Minh: “…” Liên quan gì tới chúng tôi chứ?


Lúc Thời Sênh trở về Lam Tinh, đám người này vẫn chưa lui quân.
Thời Sênh tới gần nhưng người bên đó cũng không ra tay mà truyền tin cho cô, nói nếu cô không để Tinh Võng khôi phục lại thì bọn họ sẽ tự sát bên ngoài Lam Tinh cho cô xem.
Một ngày cô không đồng ý thì bọn họ sẽ đều phái người tới tự sát.
Thời Sênh: “…” Ai ra cái chủ ý ghê tởm thế này đấy?
Caroll đang ở tinh hệ Xích Nguyệt dưỡng thương: “…” Hắn cũng không nghĩ, nhưng đối phó với loại người như cô thì không thể dựa theo suy nghĩ bình thường được.
Nhưng Caroll vẫn quá coi thường Thời Sênh.

Cô không nói một lời đã cho người nổ súng vào những kẻ đó, các người muốn tự sát chứ gì? Đã thế ta không khách khí tiễn các người một đoạn vậy!
Đây là nguyên văn lời cô nói.
Một đám người bị đánh đến mức đầu óc choáng váng, muốn phản kích nhưng công kích lại chẳng có hiệu quả gì mấy.

Đúng lúc đám người này tức giận tới mức muốn đồng quy vu tận với Thời Sênh thì lại đột nhiên dừng lại.
Thời Sênh nhìn mà chẳng hiểu gì hết, “Bọn họ làm gì thế? Lại có chiêu gì lớn à?”
“Không phải đâu chủ nhân, hình như Tinh Võng khôi phục rồi.” Tiếng nói giòn tan của Thần Hành vang lên.
Tinh Võng khôi phục ư?
Thời Sênh nhìn thiết bị cá nhân một cái, khóe miệng giật giật, “Ai làm thế?” Trên thế giới này còn nhân vật như thần đó sao?
Thần Hành im lặng một hồi lâu mới nói: “Nhị Cẩu Tử.”
“Cái quái gì cơ?” Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Cái đầu nhỏ của Thần Hành gật mạnh, chính là nó.
Nhị Cẩu Tử rõ ràng là một trí thông minh nhân tạo không tệ, chỉ là trước kia nó bị Thời Sênh đàn áp kinh quá nên nhìn có vẻ ngu si đần độn tí thôi, so ra vẫn còn kém Thần Hành nhưng cũng vượt hẳn các trí thông minh nhân tạo khác rồi.
Từ sau khi cô trở lại Tinh Tế, Nhị Cẩu Tử liền mất tăm mất tích, lúc này lại đột nhiên nhảy ra khiến cô khá kinh ngạc.

Tinh Võng khôi phục lại nên người bên kia không đánh nữa, tan đi như ong vỡ tổ, chớp mắt một cái đã chẳng còn thấy bất kỳ một thiết bị phi hành nào bên ngoài Lam Tinh nữa.
Tinh Võng đã khôi phục lại rồi còn đánh làm gì nữa chứ?
Không đánh nữa!
Hơn nữa, căn bản là đánh cũng không thắng mà đúng không?
Thời Sênh đúng là một kẻ biếи ŧɦái.
Đây là đánh giá của mọi người về Thời Sênh.
Nhị Cẩu Tử thành đầu não mới, nó không giống Thần Hành lúc làm đầu não chẳng thèm làm gì.

Vừa mới tiếp nhận công việc, Nhị Cẩu Tử liền tiến hành kiểm tra ở các nơi cần tu bổ, làm người của các địa bàn nhanh chóng chữa trị lại Tinh Võng.
Chỉ khi Tinh Võng được chữa trị xong thì Tinh Tế mới có thể vận hành bình thường được.
Sau khi Tinh Võng được chữa trị, Nhị Cẩu Tử triệu tập người cầm quyền của sáu đại tinh hệ, tiến hành hội nghị kéo dài suốt một ngày.

Sau khi hội nghị kết thúc, trên Tinh Võng cũng công bố tên mới của đầu não là Nhị Cẩu Tử.
Người thường đại khái cũng chỉ biết là Linh bị hỏng, nhưng nguyên nhân cụ thể thế nào họ cũng không rõ ràng, loại chuyện như thế này thường thì chính phủ cũng không bao giờ công khai ra, thế nên, sau khi chuyện này kết thúc, bọn họ cũng không biết Linh đã sớm đi đời nhà ma.
Hiện tại, đầu não đột nhiên đổi tên, bọn họ cũng thấy ngu người.

[Tại sao tự nhiên đổi tên thế? Chẳng phải cái tên Linh lúc trước nghe khá hay sao?]
[Nhị Cẩu Tử là cái tên kiểu gì thế? Đầu não định lấy cái tên này cho dễ nuôi đấy à?]
[Phì, cái tên Nhị Cẩu Tử này thật là…]
[Không phải đầu não hỏng rồi đấy chứ? Giờ chúng ta dùng Tinh Võng sẽ không sao đấy chứ?]
Nhị Cẩu Tử: “…” Lại bị hack nữa rồi.
Cho dù Nhị Cẩu Tử sửa đổi lại thông báo trong thời gian ngắn nhất thì cái tên Nhị Cẩu Tử cũng đã đi vào lòng người, được truyền bá với tốc độ ánh sáng.
Khiến cho Nhị Cẩu Tử tức tới mức tới tận Lam Tinh tìm Thời Sênh.
[Đại thần, xin cô buông tha cho tôi có được không hả?] Nó không thể trêu vào cô, giờ có muốn trốn cũng không trốn được.
Tức giận tới mức không thể khống chế bộ nhớ của máy được nữa.
“Hiện tại mi là đầu não cơ mà, cần gì ta phải buông tha nhỉ?” Giọng Thời Sênh rõ ràng chả có tí cảm xúc nào, chỉ như đang nói một câu rất bình thường.
[Tôi với cô có thù gì lớn đâu chứ hả!] Nhị Cẩu Tử rất tuyệt vọng.

Lúc trước nó cũng chỉ nghe lệnh chủ nhân mà làm việc, tại sao cô ấy cứ thích bắt bẻ nó thế chứ?
“Thói quen thôi mà.” Thời Sênh quay đầu lại cười, ánh nắng bình minh chiếu rọi như chắp cho cô thêm một đôi cánh và bay lên trời… Mẹ kiếp, không cho cô ta cánh thì cô ta cũng lên trời được!
Con mẹ cái thói quen ấy!
Bản Hệ thống… à không, bản đầu não không thèm chấp với cô ta nữa.

Nó trở về liền… tăng thêm mấy tầng tường lửa nữa, hừ!
Nhị Cẩu Tử bỏ chạy, Thời Sênh cười khẽ một tiếng.

Nhìn về phía bên kia, sau cây cột có một cái đầu nhỏ ló ra, Thời Sênh cảnh cáo, “Không có lần sau.”
Đương nhiên cô sẽ không làm chuyện nhàm chán như thế, đây là Thần Hành ham chơi trêu đùa Nhị Cẩu Tử mà thôi.

Có điều, nhìn dáng vẻ tức giậm chân của Nhị Cẩu Tử, cô cũng cảm thấy khá vui vẻ, thế nên cũng chẳng truy cứu chuyện Thần Hành khiêu khích Nhị Cẩu Tử nữa.
Thần Hành lè lưỡi, túm chặt làn váy chạy như bay ra khỏi phòng.
Âm thanh keng ca leng keng truyền đi rất xa.
Thời Sênh dường như nghe được tiếng gọi Thập Phương giòn tan của cô nhóc, không biết làm gì mà khiến một đám Trảm Long Vệ cười ồ lên.

Sau đó là tiếng quát lớn của Thập Phương và âm thanh ồn ào, nhốn nháo của Thần Hành.
Lần đầu tiên cô phát hiện ra ở đây thật là náo nhiệt.
“Tiểu Sênh.”
Thời Sênh đóng cửa lại, xoay người đi vào phòng, “Sao thế?”
“Quần áo của anh…” Phượng Từ ở trong phòng tắm, hơi mở hé cửa ra, mặt đỏ bừng, “Em lấy giúp anh với.”
Thời Sênh: “…” Sáng sớm ngày ra tắm cái quái gì chứ! Không biết buổi sáng càng dễ xúc động à? Tối hôm qua ư? Tối hôm qua cô còn chưa làm gì đấy biết không hả?
Cô mà là người túng dục quá độ thế à?
Thời Sênh đi tới tủ quần áo chọn cho hắn một bộ.

Phượng Từ định cầm quần áo rồi đóng cửa lại nhưng bị Thời Sênh giữ chặt một đầu quần áo, nhìn hắn cười tủm tỉm: “Em mặc cho anh.”
“Không cần, anh tự mặc được.” Phượng Từ kéo quần áo vào trong, ánh mắt lảng tránh.
Sức của Thời Sênh rất lớn, đè lại cửa, nói với vẻ lưu manh: “Hoặc là em mặc cho anh, hoặc là anh ra ngoài này lại cởi một lần, anh chọn đi.”
Phượng Từ: “…” Cái này rõ ràng là không thể chọn có được không hả?
Hắn ấm ức một chút, buông tay đang giữ cửa ra, rụt người vào trong.

Thời Sênh đẩy cửa đi vào.


Phượng Từ tưởng rằng mình sẽ bị làm chuyện không thể miêu tả ở trong phòng tắm một hồi, còn đang định giả bộ thèm mà còn từ chối một chút.

Nếu hắn quá chủ động thì lỡ về sau cô mất hứng thú với hắn thì phải làm sao chứ?
Nhưng Phượng Từ đã suy nghĩ nhiều rồi, Thời Sênh thật sự chỉ mặc quần áo giúp hắn mà thôi.
Thời Sênh chọn một chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ và tay áo đều thêu hoa văn giống hệt hoa văn trên váy cô, chỉ cần liếc nhìn một cái là biết đây là đồ tình nhân.
Phượng Từ mỉm cười, gần đây quần áo hắn mặc đều như thế, mỗi một bộ đều có thêu hoa văn tương xứng với đồ mà cô mặc, đứng chung một chỗ quả thực xứng đôi vừa lứa không nói được thành lời.
“Cười cái gì mà cười, đứng thẳng lên.” Thời Sênh vỗ vào bụng hắn.

Phượng Từ lập tức hóp bụng ưỡn ngực, “Kỳ quái, sao em cảm thấy anh cao lên nhỉ, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn cao được thế?”
Quần áo này đều làm theo kích thước trước kia, vậy mà giờ lại có vẻ nhỏ, cũng không phải quá nhỏ nhưng có điều hơi chật.

Đây đều là đồ làm thủ công, sẽ không thể xuất hiện vấn đề may vá sai sót được, vậy chắc chắn là hắn cao lên rồi.
“Đều là do vợ anh nuôi quá giỏi.” Phượng Từ đẩy công lao cho Thời Sênh không hề bủn xỉn một chút nào.
Thời Sênh liếc nhìn hắn cười tủm tỉm, sửa sang lại cổ áo rồi dựa nửa người vào lòng hắn, thổi khí vào tai hắn: “Nuôi giỏi ư? Nuôi trên giường rất giỏi đúng không?”
Tai Phượng Từ hơi đỏ lên, thẹn thùng gọi một tiếng: “Tiểu Sênh…”
Cánh môi lành lạnh chạm vào vành tai nóng bỏng của hắn giống như vừa phải ra ngoài phơi nắng gặp được một ly nước trái cây ướp lạnh, cả người đều vô cùng thoải mái.
“A Từ, em thích dáng vẻ anh như thế này.”
“Dáng vẻ… như thế nào?” Phượng Từ chớp mắt tỏ vẻ cực kỳ ngây thơ và vô tội.
“Dáng vẻ thẹn thùng vì em.” Thời Sênh hôn lên vành tai hắn.

Mặt Phượng Từ càng đỏ hơn, dường như cả người đang bị đốt cháy.
Hắn cũng không hiểu tại sao, rõ ràng bọn họ đã thân mật vô số lần, nhưng lần nào bị cô trêu chọc, hắn cũng đều không nhịn được mà xấu hổ.
“Sau này anh sẽ mãi mang dáng vẻ này, em… sẽ luôn thích anh chứ?” Phượng Từ hỏi.
Thời Sênh hơi dừng một chút, ngón tay đặt lên đầu vai hắn, chậm rãi dịch người ra, đối diện với Phượng Từ.
Hơi nước phủ kín tấm gương khiến cho hình ảnh kề sát của hai người trở nên mông lung, không khí trong phòng tắm vô cùng tĩnh lặng như thể bị người ta ấn lên nút tạm dừng vậy.
“Không đâu.” Giọng nói trong trẻo đánh vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
Đồng tử của Phượng Từ lồi ra.

Hắn ngơ ngác nhìn Thời Sênh, tựa như vẫn không tin được vào hai chữ mà cô vừa nói.

Trái tim hắn đập thình thịch không ngừng, máu toàn thân như đông cứng lại.
“Tiểu Sênh…” Trong đáy mắt Phượng Từ tràn ngập mê man, cả người như con vật nhỏ bị người ta vứt bỏ khiến người ta phải thương xót, ngón tay giữ người Thời Sênh nhưng lại không dám dùng sức.
Cái tay còn lại của Thời Sênh di chuyển từ bên eo hắn lên trên đầu vai, đôi tay vòng ôm lấy cổ hắn.

Cô ghé sát vào hắn khiến cả người Phượng Từ phải dán lên tấm gương phía sau.
Toàn bộ đầu óc Phượng Từ lúc này chỉ có hai chữ kia, Thời Sênh làm gì hắn cũng chỉ biết nhìn cô ngơ ngác, Thời Sênh biết có lẽ mình đã khiến hắn bị dọa rồi nên thở dài một cái.
Thật sự có những lời nói không thể nói mơ hồ được, cô nhất định phải nói rõ ràng ra.
Cô dán môi lên cánh môi lạnh lẽo của hắn, nhẹ nhàng gặm nhấm một hồi, “Em yêu anh, sẽ vẫn luôn yêu anh.”
Hơi thở của Phượng Từ ngưng lại, cả người đều như lâm vào sự kích động, giọng hắn run rẩy nhưng lại vô cùng trịnh trọng, “… Anh yêu em.”
Hắn cược tất cả những gì mình có, rốt cuộc cũng ôm được cô gái mà hắn trân trọng như mạng sống ở trong lòng.
Cả đời này, hắn đều sẽ không buông tay.
Nguyện cho em dù qua bao tháng năm có gặp trắc trở, đến cuối cùng vẫn thoải mái, nghênh ngang.
Nguyện cho em dù có qua núi đao biển lửa, đến cuối cùng vẫn như xưa, không hề thay đổi.
Nguyện cho em dù có thênh thang khắp chốn, đến khi quay về anh vẫn vĩnh viễn ở trong trái tim em.