“Cô muốn thế nào?” Caroll siết chặt hai nắm tay.
“Tôi có thể trả Ngân Hồ cho anh, nhưng anh phải để tôi tới tinh hệ Xích Nguyệt.” Thời Sênh dừng lại, cười hơi âm trầm, “Tôi đang cho anh mặt mũi đấy.
Anh cũng biết, nếu tôi muốn vào trong tinh hệ Xích Nguyệt thì các anh cũng chẳng cản được tôi.”
Caroll thực sự không muốn thừa nhận những gì Thời Sênh nói, nhưng đây là sự thật.
“Cô mà còn biết cho người khác mặt mũi à?” Vũ trụ sắp bị hủy diệt sao?
Không phải trên trời dưới đất, cô chẳng biết nể mặt ai sao?
“Tốt xấu gì cũng là bại tướng dưới tay tôi, cho tí mặt mũi cũng chẳng sao hết.”
Lại một lần nữa bị chọc vào nỗi đau, Caroll chỉ hận không thể bóp chết được Thời Sênh.
Caroll hít hà mấy hơi mới nén xuống được lửa giận sắp phun trào, rít qua kẽ răng hai chữ, “Mục đích.”
“Tìm người, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, chẳng lẽ Thượng tướng Barnes có tuổi rồi nên tai mắt cũng có vấn đề à?”
Caroll đứng bật dậy, vỗ mạnh tay xuống bàn, trong đáy mắt như có lửa giận sôi trào.
Đứa con gái đáng ghét này lại dám ngầm mắng chửi hắn thế chứ.
Thời Sênh nhướng mày, chờ hành động tiếp theo của Caroll.
Caroll khống chế bản thân bình tĩnh lại, “Thời gia chủ, cô nói những lời này bản thân cô có tin được không?”
Tìm người ư?
Nhất định là cô ta có mục đích nào đó, còn lâu hắn mới tin là cô ta tới đây chỉ để tìm người.
“Tin chứ.” Thời Sênh gật đầu nghiêm túc.
Rõ ràng là bản cô nương tới tìm người, tại sao lại không tin chứ?
Caroll: “…”
Đừng tưởng rằng cô nói chắc như đinh đóng cột thế là tôi sẽ tin cô nhé, còn lâu tôi mới tin ấy!
Nhưng sức hấp dẫn của Ngân Hồ lại lớn hơn một chút…
Caroll đấu tranh một hồi, cuối cùng cắn răng nói: “Cô để tôi nhìn thấy Ngân Hồ đã.”
Hắn muốn xác nhận Ngân Hồ có còn hoàn hảo hay không?
Thời Sênh hất cằm ra hiệu cho Thần Hành.
Thần Hành lập tức vung tay nhỏ lên, trong hư không xuất hiện một bản đồ thực tế ảo, bề ngoài của Ngân Hồ mô phỏng theo hình con cáo, lại có màu bạc nên mới được đặt tên là Ngân Hồ.
Lúc này, Ngân Hồ đang được đặt ở một nơi tối tăm, ánh sáng chiếu lên nó khiến cho nó như một vầng trăng sáng được chúng sao bao bọc lấy, rực rỡ lóa mắt.
Caroll kích động tiến lên thêm hai bước, ánh mắt dán chặt vào Ngân Hồ, nhịp tim tăng nhanh.
Loại cảm giác này chẳng khác nào một thằng nhóc miệng còn hôi sữa nhìn thấy cô gái mà mình thầm yêu vậy.
Dù gì cũng là Thượng tướng đã trải qua vô số lần sinh tử, Caroll lấy lại bình tĩnh rất nhanh, “Sao tôi có thể xác định được Ngân Hồ còn hoàn hảo chỉ qua hình ảnh được?”
Đây chỉ là hình ảnh, hoàn toàn có thể là hình ảnh lúc trước kia.
Thời Sênh nhún vai, “Thập Phương, để Trảm Long Vệ truyền hình ảnh thực thể tới đây.”
“Vâng.”
Caroll tức khắc cười lạnh, “Thời gia chủ, hiện giờ cả Tinh Võng đều đã hỏng mất, cô định truyền hình ảnh trực tiếp thế nào đây? Chẳng lẽ muốn tôi ở đây chờ mấy tháng à?”
Thời gian mấy tháng, ai mà biết hình ảnh được truyền tới đây có bị động tay động chân gì hay không?
“Đúng thế.” Thời Sênh gật đầu, mặt mũi tươi rói, nhưng trong đáy mắt lại hoàn toàn không có ý cười nào, “Vì Ngân Hồ của mình, chắc chắn Thượng tướng Barnes sẽ tình nguyện chờ mà, đúng không?”
Caroll: “…”
Ngân Hồ…
Caroll cực kỳ rối rắm.
Hắn rất muốn lấy lại Ngân Hồ của mình, nhưng hành động của Thời Sênh nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.
Tại sao cô ta lại muốn trả lại Ngân Hồ cho hắn.
Như lời cô ta nói, cô ta muốn tiến vào tinh hệ Xích Nguyệt là một chuyện quá dễ dàng, bọn họ căn bản không ngăn cản được.
Nói vì hắn từng là bại tướng dưới tay gì đó rõ ràng chỉ là lý do là vớ vẩn, chắc chắn cô ta có âm mưu gì khác.
Đúng lúc Caroll còn đang đấu tranh tư tưởng thì hình ảnh đã được truyền tới.
“Thượng tướng Barnes, nhìn đi.” Thời Sênh nhắc nhở Caroll.
Caroll ngẩng đầu, vẫn là chỗ cũ, nhưng lúc này ở bên cạnh đã có mấy Trảm Long Vệ đang đứng.
Một Trảm Long Vệ đang viết thời gian, trong một tinh cầu vẫn có độ chênh lệch về giờ giấc chứ đừng nói là giữa các Tinh Hệ.
Thời gian mà người kia đang viết là thời gian ở Lam Tinh.
Caroll nhanh chóng đổi thời gian, xác định thời gian ở bên kia đúng là thời gian ở Lam Tinh, ngoại trừ số giây ra thì không sai một chút nào.
Nếu không phải cô ta liệu sự như thần, ngay cả thời gian nói chuyện với hắn đều có thể tính toán được, vậy thì chỉ còn một khả năng khác…
Đó là hình ảnh thật.
“Cô…” Caroll nhìn Thời Sênh với vẻ khϊếp sợ.
Tinh Võng của toàn Tinh Tế đều không thể sử dụng, muốn truyền tin cũng phải dùng biện pháp cổ xưa, cũng chưa chắc có thể truyền được.
Hiện tại tin tức truyền tin đáng tin cậy nhất đã khôi phục về thời Tinh Võng chưa được sử dụng… sức người.
Nhưng lại mất quá nhiều thời gian, có đôi khi một tin tức được truyền tới nơi thì sự tình đã qua lâu lắm rồi.
Tại sao cô ta lại có thể truyền tin tới trong thời gian ngắn như thế được?
“Tinh Võng đã hỏng rồi, Thời gia chủ có thể giải thích xem tại sao cô có thể liên lạc về Lam Tinh nhanh như thế không?”
“Cái bị hỏng là Tinh Võng chứ có phải Lam Tinh của tôi đâu.” Thời Sênh nhún vai vô tội, “Tôi có thể liên hệ được với Lam Tinh thì có gì đáng kỳ quái nhỉ?”
Trước kia Caroll cũng từng nghe đồn rằng hình như Lam Tinh dùng mạng internet độc lập.
Nhưng mà cũng không hợp lý…
Hiện tại internet bên ngoài đều đã hỏng rồi, dù Lam Tinh có internet độc lập thì cũng chỉ có thể truyền được ở Lam Tinh thôi, ra ngoài vẫn phải dựa vào Tinh Võng mới đúng.
Thời Sênh có Thần Hành ở đây, Tinh Võng chỉ hỏng và không cho bất kỳ kẻ nào đăng nhập chứ không có nghĩa là bị hủy diệt hoàn toàn.
Thần Hành muốn truyền tin tức gì cũng chẳng có gì khó cả.
Đương nhiên điểm này thì Caroll không biết, hắn chỉ cảm thấy rất quỷ dị.
“Thượng tướng Barnes, giờ anh đã tin chưa?”
Caroll nhíu mày, tầm mắt dừng thật lâu trên người Thời Sênh, “Tôi đồng ý với cô thì cô sẽ trả lại Ngân Hồ cho tôi thật chứ?”
“Đương nhiên, chữ tín của tôi ở Tinh Tế vẫn được đánh giá khá cao mà.” Hiện tại, người nói chuyện biết giữ lời như bản cô nương không còn nhiều lắm đâu.
Caroll không có gì phản bác cả.
Ác danh của Thời Sênh lan xa nhưng ai cũng biết rõ cô là người giữ chữ tín tới mức nào.
Chỉ cần là chuyện cô đã đồng ý thì nhất định sẽ tuân thủ.
Đương nhiên tiền đề là đối phương cũng phải tuân thủ.
Caroll tiếp tục đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn bị bại dưới sự dụ hoặc của Ngân Hồ.
“Hiện tại tinh hệ Xích Nguyệt đang trong tình trạng giới nghiêm, bất kỳ thiết bị phi hành bên ngoài nào đều cũng không được phép nhập cảnh.
Người tự tiện xâm nhập sẽ bị bắn phá trực tiếp.
Phòng tuyến nơi này không chỉ có mình tôi canh giữ, tôi có thể đưa các cô vào, nhưng chiếc phi thuyền này… các cô không thể lái vào được.”
“Chuyện phi thuyền anh không cần xen vào, chỉ cần cho qua là được.” Giọng điệu Thời Sênh đầy kiêu ngạo.
Caroll nghi hoặc, trong đầu suy nghĩ rất nhanh, một lát sau liền hừ một tiếng, “Cô muốn lái vào thì không thể để người khác chú ý tới được.
Tôi sẽ sắp xếp cho cô một cảng bỏ hoang, cô có thể đáp phi thuyền xuống đó.”
Cô ta có bản lĩnh lớn như thế, làm một chiếc phi thuyền ẩn thân không cho người khác nhận ra là chuyện có thể làm được.
“Vậy cảm ơn.”
“Khi nào tôi có thể lấy được Ngân Hồ?”
Thời Sênh cười như không cười: “Thượng tướng Barnes nghĩ rằng giá trị của Ngân Hồ thấp như thế sao?”
“Cô còn muốn thế nào nữa?” Rốt cuộc Caroll cũng không nén giận được nữa, ánh mắt hắn như muốn rút gân lột da Thời Sênh ra vậy.
“Đương nhiên giao dịch là phải công bằng, đồ vật đổi cũng phải ngang giá trị.” Thời Sênh mỉm cười.
“Thời Sênh, cô đừng có quá đáng.”
“Nếu không giờ Thượng tướng Barnes cứ đi thôi, coi như chúng ta chưa từng gặp gỡ nói chuyện.” Thời Sênh tỏ vẻ “anh thích chọn thế nào tùy anh, tôi không cưỡng chế“.
Caroll: “…”
Người đâu tới đây!
Hắn muốn bắn tan nát người phụ nữ này ra cho hả giận.
Tức chết hắn mất!