“Gia chủ, có gì phân phó ạ?” Giọng Thập Phương vĩnh viễn đều nghiêm túc như vậy, tùy thời có thể chấp hành mệnh lệnh của Thời Sênh bất cứ lúc nào.
“Khởi động tàu Vô Cực, tập hợp đội số mười của Trảm Long Vệ, chuẩn bị xuất phát.”
Thập Phương trợn trừng mắt.
Tàu Vô Cực…
Do Hạ gia chủ tự tay chế tạo.
Cái tên Vô Cực ngụ ý rằng nó có khả năng vô hạn, không có điểm cuối cùng.
Tàu Vô Cực là tác phẩm đỉnh cao của Hạ gia chủ, nhưng tàu Vô Cực vừa mới đưa tới trong tay gia chủ nhà anh ta thì Hạ gia liền xảy ra chuyện.
Gia chủ chưa bao giờ khởi động tàu Vô Cực, bọn họ cũng chưa bao giờ được chứng kiến sức mạnh của con tàu này.
Nhưng đồ mà Hạ gia chế tạo sẽ tuyệt đối không phải vật phàm.
Hiện giờ gia chủ lại muốn khởi động tàu Vô Cực…
Thập Phương hít sâu một hơi: “Gia chủ, lúc trước tàu Vô Cực được cài đặt để Thần Hành là trung tâm điều khiển, giờ không có Thần Hành….”
“Anh cứ đi chuẩn bị là được.”
“Vâng…” Trong lòng Thập Phương dấy lên sự kích động, có lẽ gia chủ định làm chuyện lớn rồi.
Mắt thấy Thời Sênh muốn dừng trò chuyện, Thập Phương lại vội vàng hỏi tiếp: “Gia chủ, chỉ mang đội mười Trảm Long Vệ thôi thật sao?”
Trảm Long Vệ có tổng cộng mười phân đội, đội mười là phân đội số mười.
Đội mười có số lượng ít nhất nhưng toàn là nhân tài toàn diện.
Có thể tiến vào đội mười đều là tinh anh trong chín đội còn lại tuyển chọn ra.
“Đủ rồi.” Thời Sênh không hề để ý: “Dẫn bọn họ theo cũng chỉ là để bảo vệ Phượng Từ thôi chứ tôi thì không cần.”
Thập Phương: “…”
Được rồi, trước giờ gia chủ luôn đơn thương độc mã.
Nếu mà không có Phượng Từ, có khi gia chủ còn chẳng mang theo một người nào ấy chứ.
“Ba ngày sau xuất phát.” Thời Sênh chốt lại thời gian sau đó tắt trò chuyện.
Thập Phương nhìn hình ảnh đã biến mất trong hư không, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, “Vâng.”
Ba ngày.
Trong ba ngày này, anh ta phải sắp xếp xong hết thảy mọi công việc ở Lam Tinh.
Thời gian có vẻ gấp đây.
Ừm… Hình như đã quên hỏi gia chủ muốn đi đâu rồi.
Bỏ đi, dù sao đi đâu mà chả thế.
…
Người của Trảm Long Vệ nghe nói sẽ được cùng Thời Sênh ra ngoài thì ai nấy đều vui vẻ ra mặt.
Nhưng mà sau khi biết chỉ có đội mười có thể đi theo thì đội viên đội mười lập tức nhận được lời thăm hỏi “thân thiết” của chín đội còn lại.
Sau khi ầm ĩ một hồi, đội mười đã được phái lên tàu Vô Cực để chuẩn bị công tác lên đường.
Tàu Vô Cực vẫn luôn dừng ở nhà chính.
Trảm Long Vệ hấp tấp quay về nhà chính khiến cho người ở đây đều sợ run bần bật, cho rằng có chuyện lớn xảy ra.
Kết quả, Trảm Long Vệ chẳng để ý tới bọn họ, đi thẳng tới nơi đỗ phi thuyền của Thời gia ở phía sau.
Người nhà họ Thời tò mò nên cũng đi theo nhìn xem.
Phi thuyền của Thời gia đại đa số đều do Thời Sênh cướp về rồi ném ở đây, cũng có rất nhiều cái do chính gia tộc sản xuất ra, tóm lại là lung tung đủ kiểu, hoa hòe lòe loẹt, đủ mọi màu sắc.
“Trảm Long Vệ đang làm gì thế?”
“Gia chủ lại muốn làm gì?”
“Đã gần tháng nay không thấy gia chủ lộ diện, không biết có phải lại xảy ra chuyện gì rồi không nữa.”
“Bây giờ Lam Tinh an toàn như thế, gia chủ mà xảy ra chuyện gì thì cậu cũng đừng mong được sống yên ổn.” Người nói câu này rõ ràng là fan não tàn của Thời Sênh, lo lắng từng li từng tí.
“Cậu hung dữ cái gì chứ, tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi.
Lâu như thế mà không thấy gia chủ lộ mặt, tất cả mọi người đều lo lắng, tôi nói sai chỗ nào chứ?” Đối phương không phục lắm.
Hai người càng nói càng ầm ĩ, cuối cùng thành cãi cọ loạn xạ.
“Hai người thôi đi, Trảm Long Vệ và Thập Phương vẫn còn ở đây, gia chủ dù có phiền toái cũng không tới lượt các người, an phận chút đi.” Bên cạnh có người lên tiếng hòa giải.
Tuy rằng bọn họ không nhìn thấy Thời Sênh nhưng vẫn luôn nhìn thấy Thập Phương và Trảm Long Vệ.
Bên biệt thự cũng được bảo vệ rất nghiêm ngặt, chứng tỏ gia chủ vẫn bình thường.
“Ồ…” Có người trong đám đông đột nhiên hét lên kinh hãi, tất cả âm thanh tranh luận đều biến mất, nhìn về phía mặt cỏ nơi đáp phi thuyền.
“Trời ạ!”
Mặt cỏ rộng lớn đang từ từ tách ra làm đôi, để lộ ra một khe sâu đen nhánh.
Mà nơi bọn họ ở cũng đang di động, toàn bộ nhà chính đều chuyển động, tách sang hai bên.
Khe hở càng lúc càng lớn, cảnh tượng phía trước cũng càng lúc càng rõ ràng.
Một vật kim loại toàn thân đen nhánh xuất hiện trước mặt họ, ánh nắng chiếu lên vật đó khúc xạ ánh sáng, hoàn toàn không giống một món đồ bị chôn dưới đất nhiều năm.
Nó chỉ lớn như một phi thuyền bình thường, tạo hình giống một con chim ưng đang giương cánh bay lên, ngạo thị quần hùng.
Ngay trên đầu vẽ một đóa hoa màu trắng bạc, nhụy hoa màu đỏ, trong ánh sáng lay động, dường như nó đang sống lại.
Phía dưới khắc hai chữ cùng màu.
“Tàu Vô Cực…” Có người đọc lên ba chữ kia, sau đó kích động hét lên, “Là tàu Vô Cực, lúc trước khi Hạ gia mới đưa nó tới, tôi đã nhìn thấy nó một lần, sau đó chưa từng thấy lại.
Không ngờ nó luôn ở phía dưới chân chúng ta.”
“Tàu Vô Cực gì cơ?” Có người khó hiểu hỏi lại, sao trước giờ bọn họ chưa từng nghe thấy cái tên này vậy.
“Đây là đồ Hạ gia đưa tới, Hạ gia đó.” Có người bắt được điểm quan trọng.
Đồ có xuất xứ từ Hạ gia, đến bây giờ vẫn làm người ta đỏ mắt.
“Đó là thứ gì?” Có người chỉ vào một đồ vật màu trắng bạc bên cạnh tàu Vô Cực, chần chừ hỏi: “Sao tôi thấy nó giống siêu năng cơ giáp thế?”
“Cái gì mà giống, rõ ràng là nó.” Người bên cạnh trợn trắng mắt.
“Chẳng phải Hồng Nhận đang ở trong tay cô Thời Vũ sao?” Thời gia cũng có siêu năng cơ giáp, người nhà họ Thời đều biết rõ, hơn nữa đã sớm nhận chủ rồi.
Thời Vũ là con vợ cả, thiên phú rất tốt, cũng rất thông minh, không đối đầu với Thời Sênh, lại nhận được Hồng Nhận nên cuộc sống của cô ta ở Thời gia cực kỳ thoải mái.
Người bên cạnh lập tức khoe khoang, “Đó là Ngân Hồ, không biết gia chủ lấy nó về từ đâu, chính tôi đã cho người sửa chữa nó mà.
Nhưng sau đó tôi cũng chẳng nhìn thấy nó, tôi còn tưởng gia chủ tự mình cất giữ, ai ngờ là ném ở đây.”
“Ngân Hồ… Đừng nói với tôi là Ngân Hồ của tinh hệ Xích Nguyệt đấy nhé.”
“Toàn Tinh Tế này còn có Ngân Hồ nào khác nữa sao?”
Mọi người: “…”
Gia chủ thật quá tùy hứng rồi.
Đây là siêu năng cơ giáp đấy, không phải cơ giáp bình thường đâu, thế mà lại ném nó ở nơi này!
Đúng lúc mọi người đang thảo luận thì tàu Vô Cực thong thả bay lên, cả thân mình lộ ra trước ánh sáng mặt trời.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn tàu Vô Cực đang muốn giương cánh bay cao.
Công tác chuẩn bị trước lúc nào cũng buồn tẻ, yêu cầu lặp đi lặp lại kiểm tra ở cùng một chỗ.
Lúc đầu người nhà họ Thời vẫn đứng vây xem, nhưng sau đó thì dần chẳng có hứng thú nữa.
Rốt cuộc, đứng nhìn một thứ không nhúc nhích mấy tiếng đồng hồ sẽ đều khiến người ta rất mệt mỏi.
Hai ngày sau.
Thời Sênh dẫn Phượng Từ quay về nhà chính.
Một đám người đứng ở nơi xa không dám tiến lên, đại đa số tầm mắt đều dừng trên người chàng trai xinh đẹp đứng bên cạnh Thời Sênh.
Chàng trai giống như một vật phát sáng, mỗi hành động nhỏ cũng đều tỏa ra ánh sáng kinh người khiến mọi người thấy thoải mái và ấm áp.
Nhưng đây chỉ là ảo giác mà thôi, khi tầm mắt của thiếu niên đảo qua, quả thực chẳng khác nào từ thiên đường ngã xuống địa ngục.
Bọn họ không hiểu nổi, tại sao lại có người cực đoan như thế chứ.
Thật sự không phải kẻ phân liệt nhân cách đấy chứ?
Mọi người thấp thỏm lùi về sau một đoạn, không dám tiếp tục nhìn chàng trai đó nữa, chỉ hy vọng hắn mau chóng đi qua mình.
Loại biếи ŧɦái này vẫn để dành cho gia chủ thì hơn.