[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1943: 1943: Sinh Tồn Trên Sa Mạc 21





Ảnh Tế đưa Thời Sênh đến một quảng trường.

Trên quảng trường có rất nhiều trẻ con đang chơi đùa, hắn tìm đại một chỗ ngồi xuống, “Ngồi đi.”
Thời Sênh ngồi xuống cạnh hắn, nhìn những đứa trẻ đang nô đùa trên quảng trường, nhất thời không ai lên tiếng, bầu không khí trầm mặc đến cổ quái.
“Vừa rồi tại sao lại tức giận đùng đùng như vậy?” Rất lâu sau Thời Sênh mới tò mò hỏi hắn.
Ngón tay Ảnh Tế sờ lên vết thương vừa rồi, đôi mắt hắn hơi lạnh đi, “Ý thức tự chủ của Ảnh Sinh càng ngày càng mạnh rồi.”
Hôm nay cậu ta còn dám cãi lại hắn nữa.
Ảnh Sinh không phải là anh em ruột của hắn, mà chỉ là người máy do hắn tạo ra.

Ảnh Sinh không nên có ý thức tự chủ, cậu ta vốn dĩ không nên tồn tại.
“Vậy thì gϊếŧ hắn đi.” Thời Sênh nói như thể không có gì cả.
Khí tức trên người Ảnh Tế đậm hơn, nếu phải chọn giữ lại ai, thì chắc chắn cô sẽ chọn Ảnh Tế.

Hắn mới là chủ đạo.
[…] Ký chủ quả nhiên là người không có trái tim.

Đến lúc này rồi mà còn có thể bình tĩnh như vậy được.
“… Nếu như có thể, thì tôi đã ra tay từ lâu rồi.” Ảnh Tế nhíu mày mệt mỏi.

Ảnh Sinh không giống như những người máy thông minh khác.

Hắn không có cách nào để ra tay được.

“Để tôi giúp anh.”
Ảnh Tế nghiêng đầu nhìn, “Gần đây ngày nào cô cũng ở cùng cậu ta, chẳng lẽ lại không có chút tình cảm nào với cậu ta hay sao?”
“Làm ơn đi, là cậu ta ngày nào cậu ta cũng lượn lờ trước mặt tôi thì có.” Thời Sênh lườm, cô quyết không đổ vỏ.

Ngoài lúc ăn cơm ra, cô không hề chủ động đi tìm hắn, “Tình cảm là thứ không phải cứ ở cạnh nhau là có được.”
Cô muốn có một Phượng Từ hoàn chỉnh, chứ không phải là một phần của hắn.
Ảnh Tế liếc nhìn cô thật sâu, hắn đã đánh giá thấp cô gái này.
“Uất Hoan, ôi chao, đúng là cô thật rồi, vừa rồi tôi còn tưởng mình nhìn lầm người.” Cô gái mặc chiếc váy liền màu hồng đi từ bên cạnh sang, châm chọc liếc nhìn cô đánh giá, ánh mắt dừng lại trên người Ảnh Tế, trong con ngươi đẹp đẽ lướt qua một tia kinh diễm.
Người đàn ông này tướng mạo thực sự rất đẹp.
Nhưng hắn ta lại ở bên cạnh người cô gái này.
Sự đố kỵ trào lên trong đôi mắt cô gái, “Chẳng phải cô đã bỏ trốn rồi sao? Còn quay về làm gì nữa, chẳng lẽ hối hận rồi sao? Cũng đúng thôi, bên ngoài với hoàn cảnh đó con người sao sinh tồn được.

Cô ra ngoài liệu chống cự được bao lâu chứ, chi bằng quay về gả cho tên biếи ŧɦái đó.”
Cô gái mặc váy liền màu hồng phấn cố ý nói những lời này trước mặt Ảnh Tế.
Thế nhưng cô ta nói hồi lâu, nhưng Thời Sênh và Ảnh Tế đều không phản ứng gì.

Cô gái không khỏi nổi giận, “Uất Hoan, tôi nói chuyện với cô đó, cô có ý gì vậy hả? Ra ngoài một thời gian sống cùng đám người man rợ nên quên mất luôn cả phép lịch sự rồi à?”
Thời Sênh móc tai mình, “Cô là ai hả?”
Vẻ mặt cô gái cứng đờ, cô ta chỉ vào Thời Sênh, đầu ngón tay run lẩy bẩy, “Uất Hoan cô cố ý đúng không? Còn giả bộ không quen biết nữa!”
“Không quen thật mà.” Trí nhớ của nguyên chủ có hạn, cô biết làm thế nào được chứ, đương nhiên là lựa chọn không tha thứ cho cô ta rồi, “Anh quen không?”
“Không quen.” Ảnh Tế đứng dậy, nắm tay Thời Sênh rời khỏi quảng trường.
“Uất Hoan, cô đứng lại.” Cô gái chặn trước mặt Thời Sênh, “Cô vẫn còn có hôn ước, nhưng lại đi nắm tay nắm chân người đàn ông khác.


Cô không sợ cái tên biếи ŧɦái đó đến tìm cô gây chuyện sao.

Anh này, tôi khuyên anh nên nhìn cho kỹ, đừng để bị cô ta lừa.”
Cô ta không tin một người đàn ông lại có thể chịu đựng được một người phụ nữ đã có hôn ước với người khác.
Ảnh Tế chỉ liếc nhìn qua cô gái đó, ánh mắt lãnh đạm, không nghe ra được là vui hay buồn, “Tôi chính là tên biếи ŧɦái đó.”
Cô gái bỗng nhiên cứng đờ người đứng nguyên tại chỗ.
Cái gì?
Thời Sênh nhìn cô gái kia khua tay, “Khiến cô thất vọng rồi, người kéo chân kéo tay với tôi chính là cái tên biếи ŧɦái có hôn ước với tôi.”
Con ngươi cô gái nọ co rụt lại, sao có thể như vậy được…
Cái tên biếи ŧɦái đó tại sao lại có tướng mạo đẹp trai như vậy chứ?
Cô ta lại nói hắn là biếи ŧɦái ngay trước mặt hắn… Cô gái đổ mồ hôi lạnh khắp người đứng đó.

Ngay cả Thời Sênh và Ảnh Tế đi lúc nào cô ta cũng không biết.

Thời Sênh không hề để bụng đến kẻ chen ngang này.

Ảnh Tế dường như cũng không để tâm đến, vẫn cả ngày xúi giục mình chỉ chăm chú nói chuyện với cô.
Còn về Ảnh Sinh, Ảnh Tế không nói với cô về hắn nữa, cũng không biết hắn định làm thế nào.
Thời Sênh cũng phát hiện ra Ảnh Sinh càng ngày càng tự chủ về ý thức.


Hắn biết tranh luận với Ảnh Tế, thậm chí còn làm trái lời Ảnh Tế.
Ví dụ như bây giờ…
“Em không đồng ý!” Ảnh Sinh tức giận ngồi trên góc ghế sofa, “Dựa vào đâu mà anh không hỏi ý kiến của em đã giao em cho người khác mượn rồi.

Em không đồng ý, không đồng ý.”
“Anh đã đồng ý rồi, ngày mai em thu dọn đồ đạc chuyển qua đó.” Ảnh Tế nói kiên quyết.
“Không được.” Ảnh Sinh ôm một góc ghế sofa, “Anh muốn vứt bỏ em đi, em không đi đâu hết.”
“Em không được quyền lựa chọn.” Ảnh Tế phất tay quay về phòng.
Ảnh Sinh ấm ức vô cùng, đáy mắt đã mơ hồ lớp sương mù, nhưng dù thế nào nước mắt cũng không rơi xuống.
Hắn chỉ là một người máy, không được cài đặt rơi nước mắt, cho nên hắn không có nước mắt.
“Tiểu Hoan, tại sao anh ấy lại muốn đuổi tôi đi?” Ảnh Sinh nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sofa cắn hạt dưa.
“Chẳng phải anh ấy đã nói rồi sao, là cho mượn, cậu sẽ còn quay lại đây.” Thời Sênh thành thật trả lời.
“Không…” Ảnh Sinh lắc đầu, “Tôi có thể cảm nhận được, anh ấy muốn vứt bỏ tôi đi.

Tôi đã làm sai ở chỗ nào chứ?”
Thời Sênh khua tay, ai mà biết được cậu sai ở đâu chứ, Ảnh Tế nghĩ thế nào cũng chỉ một mình hắn ta biết thôi.
Cũng có lẽ hắn không ra tay được, cho nên mới đưa Ảnh Sinh đi.
Cũng có lẽ đang có dự tính khác.
Ảnh Sinh đang ngồi dưới đất bò dậy đi đến gõ cửa phòng Ảnh Tế, nhất định phải hỏi cho rõ, tại sao lại đưa hắn đi, rốt cuộc hắn đã sai ở đâu.
Thế nhưng Ảnh Tế không mở cửa.

Cho dù Ảnh Sinh có ở bên ngoài náo loạn thế nào thì cánh cửa vẫn im lìm.
Ngày hôm sau Ảnh Sinh bị đưa đi, Ảnh Tế từ đầu đến cuối đều không lộ mặt.
Cho đến khi đám người đó rời đi, Ảnh Tế mới mở cửa đi ra.
Hắn nhìn phòng khách hỗn loạn, ánh mắt chậm rãi nhìn lên người Thời Sênh.


Không biết tại sao khi nhìn thấy cô hắn lại cảm thấy trái tim dường như có thể nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Bỗng nhiên thật muốn ôm lấy cô.
Ý nghĩ này đến quá đột ngột, hắn không khống chế được giơ tay ra.
Khóe miệng Thời Sênh cong lên, tiến lên ôm lấy hắn.
Cơ thể cô gái mềm mại, dán chặt lấy cơ thể hắn, giống như một ngọn lửa ấm áp, khiến chân tay hắn đều cảm nhận được hơi ấm.
Có một cảm giác giống như đã mất đi rồi nay lại có lại được.
Ảnh Tế lấy làm lạ, cảm giác này đáng ra không nên xuất hiện trên người hắn, nhưng hắn lại cảm nhận được vô cùng chân thực.
Hắn vội buông Thời Sênh ra, xoay người đi vào phòng.
Thời Sênh: “…” Lại có sợi dây thần kinh nào bị ráp nhầm rồi à?

“Ha…” Thời Sênh vươn vai lười biếng ra khỏi phòng.
“Tiểu Hoan, chào buổi sáng.”
Cô mới ngáp được một nửa liền khựng lại.

Trong phòng khách, một người quen thuộc đang đeo tạp dề cười he he chào cô.
Thời Sênh trấn tĩnh ngáp cho xong, rồi mới nói: “Sao cậu lại ở đây?”
“Ảnh Tế đón tôi về.” Ảnh Sinh rất vui, đắc ý dương dương, “Tôi biết ngay là anh Ảnh Tế sẽ không bỏ rơi tôi mà.”
Thời Sênh: “…” Rốt cuộc là Ảnh Tế đang làm cái trò gì vậy chứ?
Thời Sênh bỏ rơi Ảnh Sinh đang nhiệt tình chào hỏi, vào phòng tìm Ảnh Tế, nhưng trong phòng không có người.

Thời Sênh tìm khắp nhà, cuối cùng tìm thấy người ở trong vườn hoa.
Hắn đang ngồi trước một ruộng hoa, đầu ngón tay chạm vào lá cây màu lục.

Giọt sương đọng lên lá cây rơi xuống bàn tay hắn, chầm chậm rớt xuống mặt đất.