Đây là một đường đi không rộng lắm, thiết kế cực kỳ đơn giản, có lẽ chỉ là để dùng trong những trường hợp khẩn cấp.
Thời Sênh ôm hông đứng lên.
Dưới mặt đất có bóng đen đang dịch chuyển.
Cô hơi híp mắt lại, thiết kiếm chuyển động một cái, lưỡi kiếm chạm vào một loại kim loại nào đó kêu tinh một cái.
Mảnh kim leng keng rơi xuống dưới đất, tiếng vọng lại vang lên từng hồi.
Nam sinh ở trước mặt ngẩn ngơ nhìn cô.
Thiết kiếm hiện lên ánh sáng lạnh lẽo phóng đại trong con ngươi hắn.
Thời Sênh chợt dừng thiết kiếm lại, mũi kiếm lệch đi, rơi xuống bức tường bên cạnh.
“Cô… sao cô lại ở đây!” Nam sinh ở trước mặt có vẻ yếu ớt, nhưng sau đó đã ngay lập tức vô cùng phấn chấn.
“Rơi xuống đây.” Thời Sênh thu lại thiết kiếm.
Nam sinh liếc nhìn cô, cẩn thận nhặt vật bằng kim loại dưới đất lên.
Đó là một khẩu súng, toàn thân màu bạc, chế tác tinh xảo khéo léo, giống như một vật trang sức.
Nam sinh lật nhìn hai cái, “May mà không hỏng.
Con người cô sao lại bạo lực vậy hả?”
“Anh không đột nhiên lại gần tôi thì tôi đã không ra tay rồi.” Thời Sênh lườm.
“Cô xông vào chỗ tôi mà vẫn còn cãi lý được sao?” Nam sinh rất tức giận, “Nếu không phải vì nhìn thấy bên ngoài có bao nhiêu rắn mối sa mạc như vậy thì tôi đã thẳng tay ném cô ra ngoài kia rồi, hừ!”
Nam sinh cất súng đi, hừ hừ một tiếng, “Đi theo tôi.”
Thời Sênh: “…” Cho nên thiết lập nhân vật này là loại ngoài miệng cứng nhưng dễ mềm lòng lại còn thích nhảy dựng lên đúng không?
Bỗng nhiên cảm thấy thật là kute phô mai que là thế nào nhỉ?
Bình tĩnh bình tĩnh.
Bây giờ có hai người, cô phải làm rõ trước đã, sau đó gϊếŧ chết một người mới được.
[…] Phượng Từ nhà cô nghe thấy sẽ khóc đấy.
#Ký chủ một khi đã đáng sợ, thì hệ ngân hà cũng không ngăn nổi cô ấy#
Nam sinh dường như rất quen thuộc ở đây, dẫn Thời Sênh rẽ trái lượn phải, gặp phải ngã ba cũng không cần chần chừ.
“Anh tên là gì?” Thời Sênh đi bên cạnh hắn.
“Ảnh Sinh.” Nam sinh đáp xong liền nhảy dựng lên, “Cô hỏi tên tôi làm gì? Tôi nói cho cô biết, đừng có âm mưu gì với tôi đấy.”
Ông đây có âm mưu với anh thì đã sao hả!!!
Thế nhưng trên thực tế vẻ mặt Thời Sênh vẫn vô cùng nghiêm chỉnh, “Ảnh Tế là gì của anh?”
Ảnh Sinh mở miệng, nhưng lời nói đã đến bên miệng lại bị hắn nuốt vào trong, “Tại sao tôi phải nói cho cô biết.
À, đây là mục đích của cô đúng không?”
Hắn nghiêng đầu nhìn Thời Sênh, vẻ mặt chắc chắn, “Cô từ bỏ ý định đó đi.”
Thời Sênh: “…”
“Ảnh Tế chỉ thích mình tôi thôi.” Ảnh Sinh lầm bầm nói.
Phụt!
Đợi đã!
Đây là cái gì với cái gì thế!!
Bản cô nương chắc chắn là đang nằm mơ rồi, nói không chừng khi tỉnh lại lại đang ở trong sa mạc.
Khi trong lòng Thời Sênh đang có một vạn con ngựa chạy qua.
Ảnh Sinh đã đưa cô đến cuối đường.
Hắn ấn hai cái trên tường.
Hai bên bức tường chuyển động, người ở bên trong dần hiện ra.
Ảnh Tế lạnh lùng đứng bên trong.
Ảnh Sinh lập tức xông lên, “Ảnh Tế, chúng ta đi thôi.”
Nếu sau lưng hắn có đuôi thì chắc chắn là bây giờ đang lắc lư thật mạnh.
Thời Sênh đứng đằng sau đỡ trán.
Thôi bỏ đi, cô nên đánh sập vị diện này đi thì hơn.
Tiến trình phát triển hoàn toàn khác so với cô nghĩ.
Căn cứ theo chiêu trò thông thường, nếu một người bị phân tách thành hai người, thì hai người này chắc chắn là như nước với lửa.
Nhưng cô đã nhìn thấy gì? Chắc chắn là cô đã gặp phải kịch bản giả rồi.
“Ai cho em tự tiện nhặt đồ mang về đây?” Ảnh Tế phóng ánh mắt xuyên qua Ảnh Sinh, nhìn vào Thời Sênh đang chán nản đứng đó.
“Không phải em nhặt, tự cô ta đi theo đến đây.” Ảnh Sinh lắc đầu, phủi bản thân sạch sẽ.
Thời Sênh: “…” Á đù! Chẳng phải anh bảo ông đây đi theo sao?
Anh làm vậy sẽ bị đánh đấy!!
Nên gϊếŧ tên nào trước đây nhỉ…
[…] Ký chủ lại bắt đầu bộc phát tính thú rồi, đáng sợ quá.
Thời Sênh: “…” Mi im miệng đi, nếu không phải tại các người làm cho ta một vị diện kỳ quái thế này thì ta có làm như vậy không?
Ảnh Tế khom lưng nhặt chiếc túi ở bên chân ném cho Ảnh Sinh, rồi xoay người rời đi, “Mười phút nữa là chuyến xe cuối cùng, nếu không theo kịp thì cứ ở đây đi.”
Câu này không biết là nói với Ảnh Sinh hay là nói với Thời Sênh.
Thời Sênh còn đang suy nghĩ xem nên gϊếŧ tên nào trước, không hề chú ý nghe Ảnh Tế nói.
Ảnh Sinh thấy cô không đi, không khỏi quay lại hỏi, “Cô có đi không hả? Không đi chúng tôi đi đây!!”
Bình tĩnh.
Thời Sênh đang không ngừng tự cảnh cáo bản thân, đi theo Ảnh Sinh.
Lối đi này thông trực tiếp ra bên ngoài.
Bên ngoài vẫn là cát vàng ngút trời.
Mấy chiếc xe màu xanh quân đội đang đỗ sẵn chờ đợi.
Ảnh Tế đi ra, một chiếc xe trong số đó lập tức lái đến.
Ảnh Tế đứng bên cạnh cửa xe, nhìn Ảnh Sinh còn đang rớt lại phía sau.
Ảnh Sinh ôm túi đi vội mấy bước, lên xe nhanh như một làn khói.
Ảnh Tế ngồi lên theo sau, ra dấu tay cho phía trước, chuẩn bị lái xe đi.
Thế nhưng không biết Ảnh Sinh nói gì với hắn, đầu mày Ảnh Tế nhíu chặt lại, mất kiên nhẫn nhìn về phía Thời Sênh.
Ảnh Sinh vẫy tay với cô, “Nhanh lên!”
Bình tĩnh!
Duy trì nụ cười.
Thời Sênh lên xe, chiếc xe lập tức khởi động tiến vào trong cát vàng.
Khoang xe rất rộng, Thời Sênh ngồi đối diện với họ, dường như đang suy nghĩ gì đó đánh giá hai người họ, chắc chắn là có điểm nào đó không đúng.
Ảnh Tế nhắm mắt dưỡng thần, không để ý đến ánh mắt của Thời Sênh.
Ảnh Sinh lại đảo mắt liên tục, rõ ràng là cùng một gương mặt, nhưng cảm giác hai người mang lại lại hoàn toàn khác nhau, khiến người ta chỉ thoạt nhìn đã có thể phân biệt ra được là ai.
“Cô tên gì?” Ảnh Sinh bây giờ mới nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
“Uất Hoan.”
Ảnh Tế mở trừng mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào Thời Sênh, “Cô tên là Uất Hoan?”
“Đúng vậy, anh quen tôi à?” Trong ký ức của nguyên chủ hình như chỉ dừng lại ở sa mạc lúc trước, không hề có một chút ký ức gì về thế giới bên ngoài.
“Không quen.” Ảnh Tế xoay đầu đi, nhìn cát vàng bên ngoài cửa sổ xe.
Thời Sênh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy những chiếc xe màu xanh quân đội ở phía xa xa.
Thời Sênh liếc nhìn Ảnh Tế, hỏi Ảnh Sinh, “Đây được coi là rút lui rồi à?”
“Có người cố ý thả rắn mối sa mạc vào trong.
Tất cả các tuyến phòng ngự đều đã bị sụp đổ, chỉ có thể rút lui được thôi.” Ảnh Sinh gật đầu.
Thời Sênh: “…”
Nói không chừng là do nam chính làm.
[…] Ký chủ cô đừng có đổ vỏ bừa cho nam chính được không; thương xót nam chính một giây, hai giây còn lại để thương xót chính mình.
…
Từ sau lần nói chuyện đó, Ảnh Tế không nói gì nữa, Ảnh Sinh thì cứ ríu rít suốt ngày.
Nhưng theo quan sát của Thời Sênh, Ảnh Sinh hơi sợ Ảnh Tế một chút, giữa họ chưa bao giờ tiếp xúc về cơ thể.
Có lúc Ảnh Tế chỉ liếc nhìn một cái đã đủ để Ảnh Sinh ngậm miệng lại.
Nhưng… người lái xe trước mặt dường như không nhìn thấy Ảnh Sinh.
“Ngài Ảnh Tế, hôm nay ở đây nghỉ ngơi được không? Phía trước chính là Hang Thập Quỷ rồi, buổi tối đi qua đó rất dễ xảy ra chuyện.” Lái xe nghiêng đầu hỏi Ảnh Tế.
Ảnh Tế mở mắt, giây lát sau “ừm” một tiếng.
Lái xe tìm một nơi để dừng xe tránh gió cát, sau đó xuống xe đi giải quyết chuyện hệ trọng trong đời.
Ảnh Tế tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Ảnh Sinh ngồi một lúc đã không ngồi yên được nữa, cũng xuống xe.
Cuối cùng trong xe chỉ còn lại Thời Sênh và Ảnh Tế.
Thời Sênh dịch chuyển đến bên cạnh hắn, “Anh quen biết tôi sao?”
“Không quen.” Ảnh Tế vẫn kiên trì trả lời, “Đến căn cứ Vinh Quang thì cô tự đi đi, hiểu chưa?”
“Chắc chắn là anh biết tôi.” Thời Sênh khẳng định chắc chắn.
Ảnh Tế nghiêng mắt liếc nhìn cô, sau đó nhắm mắt lại không nói gì nữa.