Gã đàn ông hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang một bên, không muốn trả lời.
Thời Sênh cũng không muốn biết tại sao Lưu Quang Môn bị diệt môn, vì thế cô cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy mà thôi.
Gã đàn ông không trả lời, cô cũng không có ý tiếp tục hỏi nữa.
Gã đàn ông thoáng nhìn thấy Thời Sênh chống kiếm đứng lên, xách theo thanh thiết kiếm lấp lánh hàn quang, dường như chuẩn bị…
Gã đàn ông trợn trừng mắt, cô ta chỉ hỏi một câu thôi ư?
Chẳng lẽ không nên ép hỏi sao?
Tại sao chỉ hỏi một câu rồi không hỏi nữa?
Đối với hành vi không hợp lẽ thường này của Thời Sênh, chắc chắn gã đàn ông không thể nào lý giải được, vì thế đến cuối cùng hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại chết sớm như thế.
Thời Sênh xử lý tên Trình Giảo Kim giữa đường nhảy ra này xong liền nhảy xuống đài, túm lấy một người, đưa cho hắn giải dược tìm được từ trên người đám người mặc áo đen kia.
Người nọ run rẩy ăn thuốc giải xong, trong đầu toàn là câu hỏi không biết ma nữ này muốn làm gì?
Vừa rồi hình như hắn cũng không làm gì đắc tội cô ta mà!
Thời Sênh nhặt một thanh kiếm trên đất lên ném cho hắn, lại chỉ vào Nguyễn Chỉ Mạt đang bị trói: “Đi gϊếŧ cô ta đi.”
“Tại… tại sao chứ?” Người nọ bạo miệng hỏi một câu, cô ta lợi hại như thế, tại sao không tự mình gϊếŧ chứ?
Mắt môi Thời Sênh cong lên: “Ngươi có đi hay không hả?”
“… Đi.” Hắn không đi thì cái mạng nhỏ này cũng bỏ luôn rồi.
Thân thể Nguyễn Chỉ Mạt không có chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia đi tới gần mình, ánh mắt tàn nhẫn dừng trên người Thời Sênh.
“Ra tay đi, chần chừ cái gì.” Thời Sênh thúc giục hắn, trong chốc lát kiểu gì cũng có người cứu cô ta cho xem.
Người nọ run lên, hít sâu một hơi, đâm kiếm xuống Nguyễn Chỉ Mạt.
Nhưng kiếm còn chưa đâm xuống tới nơi thì bên cạnh có một viên đá xẹt qua, vừa lúc đánh lên thân kiếm.
Vài bóng người lao ra từ trong chỗ khuất, phi thẳng tới chỗ Nguyễn Chỉ Mạt và Đỗ Tuế Hàn.
“Mẹ!”
Thời Sênh chửi thầm một câu, phi thân lên cản đám người đó lại, thuận tiện đe dọa người cầm kiếm, “Không gϊếŧ chết được cô ta thì ta sẽ gϊếŧ chết ngươi!”
Mặt người nọ trắng bệch, kiếm vừa lệch khỏi quỹ đạo lại một lần nữa trở lại, đâm thẳng xuống ngực Nguyễn Chỉ Mạt.
Thời Sênh cản những người kia rồi nên không còn ai cản trở hắn nữa, mũi kiếm sắc nhọn đâm vào người Nguyễn Chỉ Mạt, máu tươi lập tức nhuộm đỏ cả xiêm y cô ta.
Đau đớn khiến cho vẻ mặt Nguyễn Chỉ Mạt trở nên méo mó, nhưng cô ta cắn chặt môi không rên một tiếng.
Một kiếm này đâm vào cực kỳ tàn nhẫn, Nguyễn Chỉ Mạt cũng không có sức kêu to, mí mắt càng lúc càng nặng, chẳng lẽ cô ta phải chết bây giờ sao?
Thời Sênh giải quyết xong những kẻ kia liền trở lại trên đài, không thấy Đỗ Tuế Hàn đâu, chỉ có Nguyễn Chỉ Mạt nằm đó với hơi thở mỏng manh.
Người bị Thời Sênh uy hϊếp ngã trên mặt đất, hẳn là còn sống.
Thời Sênh tự mình đâm thêm một kiếm, lần này lực cản nhỏ đi rất nhiều, hiển nhiên là vòng sáng nữ chính của Nguyễn Chỉ Mạt đã biến mất gần hết rồi.
Nhưng mà gϊếŧ vai chính… vẫn sẽ bị sét đánh.
Mây đen dày đặc tụ lại trên đỉnh đầu, tiếng sấm sét ầm ầm như thiên quân vạn mã đang tới gần, sông núi dường như cũng chấn động theo.
Thời Sênh yên lặng dựng ngón tay giữa với ông trời.
“Ta đi độ cái kiếp, huynh ở đây chờ ta.” Thời Sênh nhảy lên thiết kiếm nói với Vọng Thư ở bên dưới.
Vọng Thư: “???” Độ cái gì kiếp cơ?
Nhưng Thời Sênh không giải thích cho hắn, thiết kiếm bay vụt đi, sét trên bầu trời di chuyển theo cô, cũng nhanh chóng biến mất theo, cuối cùng dừng lại ở một nơi cực kỳ xa, những tia chớp liên tục bổ xuống mặt đất.
Bàn tay Vọng Thư đột nhiên siết chặt lại, những hình ảnh xa lạ điên cuồng tràn vào trong đầu, chiếm cứ lấy cả tư duy và thân thể của hắn.
Nhưng hắn còn chưa kịp chải vuốt những hình ảnh tán loạn đó cho ngay ngắn để xem là gì thì chúng lại vỡ vụn ra, làm thế nào cũng không ghép lại được nữa.
Sét không ngừng đánh xuống, Vọng Thư phải bám vào kiến trúc bên cạnh mới có thể đứng vững được.
Tại sao lại… đau như thế?
Hắn hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía phương xa, mây đen tiến vào trong đáy mắt hắn.
Những tia chớp màu tím thoáng hiện rồi tắt khiến cho con ngươi hắn có thêm mấy phần yêu dã.
Đến tận khi trận sét qua đi, Vọng Thư mới có cảm giác hít thở lại bình thường.
Đầu tiên hắn vận khinh công lao về phía những luồng sét đánh xuống, vốn là núi rừng cây cối xanh tươi nhưng giờ đã trụi lủi, cả một khu vực cháy đen thui.
Vọng Thư tìm một vòng cũng không thấy Thời Sênh đâu, trái tim đập mạnh một cách kinh hoàng.
Cô ấy đâu rồi?
Cô ấy không thể nào chết được.
Cô ấy nhất định vẫn còn sống.
Vọng Thư lại tìm một lần nữa, nhưng vùng rừng cây đã bị sét đánh thành cái dạng này, quét mắt một lần là có thể bao quát hết, căn bản không tìm ra nơi nào có thể giấu người.
Vọng Thư che ngực, thân mình đột nhiên mệt mỏi, lảo đảo ngã xuống.
Đúng lúc hắn sắp chạm vào mặt đất thì có một vòng tay luồn qua eo, thân mình hắn đảo lại, cả người bị ôm chặt, tiếng tim đập vững vàng của đối phương xuyên qua những lớp vải, truyền ra vô cùng rõ ràng.
“Chẳng phải đã dặn huynh phải chờ ta ở bên đó sao?”
Vọng Thư nghe thấy âm thanh quen thuộc thì lông mi run lên, sau đó tiêu cự dừng trên gương mặt Thời Sênh, ngơ ngác nhìn cô mấy giây, thong thả giơ tay xoa mặt cô, cánh môi mấp máy: “Tiểu Sênh.”
Thời Sênh kinh ngạc, vỗ nhẹ vai hắn trấn an: “Không sao rồi.”
Vọng Thư vùi mặt vào cổ Thời Sênh, cánh tay không ngừng siết chặt, “Anh rất nhớ em.”
Nhớ đến phát điên.
“Chúng ta trở về có được không?”
Động tác vỗ về của Thời Sênh hơi dừng lại, “Lập tức sẽ trở về thôi, cố thêm một chút nữa có được không?”
Hắn không muốn nhịn.
Những lời này đã tới bên miệng rồi nhưng cuối cũng vẫn bị hắn nuốt xuống bụng, ôm Thời Sênh không nói gì.
“Chúng ta sẽ nhanh chóng trở về thôi, hãy tin em.”
Vọng Thư nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở khoảng trống cháy đen phía xa.
Hắn tin cô nên mới đi tới những nơi này cùng cô.
…
Chuyện Thời Sênh độ kiếp nhanh chóng truyền khắp giang hồ.
Lúc đó nhiều người có mặt như vậy, tận mắt nhìn thấy cô dẫn đám sét rời đi, vì thế có người nói cô là thần tiên hạ phàm lịch kiếp.
Đương nhiên, cũng có người nói cô là yêu tinh giáng thế, đám sét đó tới để trừng phạt cô.
Những người nói như vậy đều là đám người do Hoa Dương thần y cầm đầu.
Cô đã gϊếŧ đồ đệ của ông ta.
Nếu ông ta không báo thù cho Nguyễn Chỉ Mạt thì không đáng mặt làm sư phụ rồi.
Hoa Dương nhất định muốn báo thù cho Nguyễn Chỉ Mạt nên cả ngày chặn đường Thời Sênh và Vọng Thư.
Vọng Thư rất ghét ông ta.
Vọng Thư khôi phục ký ức rồi nên nhìn ai cũng thấy ngứa mắt, càng đừng nói tới người quấy rầy hắn và Thời Sênh ở bên nhau này.
Sau khi khôi phục ký ức, thực lực của Phượng Từ cũng khôi phục lại một chút, đối đầu với Hoa Dương hoàn toàn không phải vấn đề gì.
Kết cục cuối cùng của Hoa Dương, Vọng Thư không kể cho Thời Sênh nghe, nhưng từ sau lần đó, rốt cuộc không thấy ông ta xuất hiện trên giang hồ nữa.
Mà người trên giang hồ cũng chưa từng nghe thấy tin tức gì về ông ta.
Chuyện của Thời Sênh cũng chưa phải là trọng điểm.
Điều quan trọng nhất là Giang Lâm đã tra ra kẻ diệt Lưu Quang Môn trước đây là ai.
Nhóm người này có tên là Huyết Sát Minh, chưa có một ai trên giang hồ nghe thấy tên của tổ chức này.
Nhưng sau khi Giang Lâm tra ra tin tức này, Huyết Sát Minh liền khởi xướng tấn công võ lâm.
Dù là nam nữ già trẻ, gϊếŧ bất luận tội, cực kỳ tàn nhẫn.
Đáng sợ nhất chính là người của Huyết Sát Minh đều có mặt trong tất cả các môn phái, tổ chức này đã lặng lẽ thẩm thấu khắp chốn võ lâm từ lúc nào, qua mười mấy năm nay đã tàn hại vô số người.
Huyết Sát Minh là tổ chức của Vọng Thư.
Vì Vọng Thư nên Huyết Sát Minh cũng phái người tấn công Tử Linh Thành.
Kết quả tất nhiên không cần phải nói rồi, chỉ có đi mà không có về.
Người trong giang hồ phát hiện Tử Linh Thành kiên cố không phá nổi nên ào ạt chạy về phía Tử Linh Thành.
Nhưng Tử Linh Thành cũng không tiếp nhận bọn họ.
Người của Tử Linh Thành có thể tùy tiện ra vào, vậy mà cửa thành nhà người ta bọn họ cũng không tiếp cận được, thật sự vô cùng quỷ dị.
Làm người ta ghét nhất chính là, người của Tử Linh Thành còn cố ý đi ra đi vào ngay trước mặt họ nữa chứ.