Nguyễn Chỉ Mạt bị người ta cứu đi, Quỷ Khốc cũng không còn, mọi người lại không dám cướp kiếm của Thời Sênh nên đành phải lui đi.
Trên phố nhanh chóng chỉ còn lại Thời Sênh, Vọng Thư và người của Tử Vi sơn trang.
“Không sao chứ?” Vọng Thư nhướng mày hỏi Thời Sênh.
“Không sao.” Thời Sênh chống thiết kiếm, “Có thấy rõ là ai cứu bọn họ đi không?”
Vọng Thư lắc đầu, “Tốc độ quá nhanh, lại có những kẻ khác ngăn cản nữa.”
“Trốn qua mùng một cũng không tránh khỏi ngày rằm, sớm muộn gì cũng gặp lại thôi.” Thời Sênh lạnh lùng cười, không tỏ ra lo lắng lắm, cho dù nữ chính có đi thăng cấp thì cô cũng chẳng sợ.
“Nàng và cô ta có thù gì thế?” Vọng Thư rất tò mò, cô có nhiều kẻ thù nhưng chưa bao giờ thấy cô để ai vào trong mắt hết.
“Không có thù gì cả.”
“Không có thù gì thì sao lại nhắm vào cô ta?”
“Nhiệm vụ yêu cầu.”
Vọng Thư tưởng cô đang nói tới nhiệm vụ của Tử Linh Thành nên cũng không hỏi lại nữa.
“Vô Ảnh, hiện tại có thể nói cho ta biết vị trí của kiếm Nghê Uyên rồi chứ?” Tử Vi công tử đi ra từ trong đống đổ nát, bộ quần áo trắng vẫn không dính tí cát bụi nào.
“Ngọc trúc là do thành chủ cướp về được, không được tính là ngươi đưa.” Vọng Thư nói với giọng rất ngứa đòn.
“Vô Ảnh!” Giọng của Tử Vi công tử cao lên không ít.
“Ha ha ha, nhìn ngươi gấp gáp chưa kìa.” Vọng Thư vô cùng suиɠ sướиɠ, nói tiếp: “Nghê Uyên ở Ngũ Phong Sơn, có điều có thể tìm được hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.”
Tử Vi công tử không nói hai lời, lập tức đi luôn.
Thời Sênh xoa cằm: “Huynh lừa hắn làm gì?”
Kiếm Nghê Uyên đang ở quán trọ mà bọn họ ở, lúc ra ngoài cô còn nhìn thấy cơ mà.
“Tại sao ta không được lừa hắn chứ?” Vọng Thư hỏi ngược lại, “Ngọc trúc là do nàng cướp về cơ mà, có liên quan quái gì tới hắn đâu?”
Thời Sênh: “…”
Tuy nói thì có lý lắm, nhưng mà…
Thời Sênh nhìn công tử áo trắng đã đi rồi còn quay lại, vị này không dễ lừa thế đâu.
Vọng Thư túm lấy cổ tay Thời Sênh: “Chạy mau.”
“Vô Ảnh!” Tử Vi công tử tức giận quát lên ở phía sau lưng hai ngươi.
Sau khi cắt đuôi Tử Vi công tử xong, cũng không biết bọn họ đã chạy tới nơi nào, cuối cùng, Thời Sênh đành rơi xuống trên một đỉnh núi.
“Quả ngọc trúc kia đâu rồi?”
Thời Sênh lấy ngọc trúc ra đưa cho Vọng Thư.
Vọng Thư cầm ngọc trúc mân mê một chút rồi lấy một sợi dây tròng vào, đeo lên cổ cho Thời Sênh.
“Cái này có ích lợi gì?” Thời Sênh nâng ngọc trúc lên.
Thứ này nhìn cũng không có gì đặc biệt lắm, nhưng những thứ có tác dụng thì thường sẽ có vẻ bề ngoài rất bình thường.
Vọng Thư gạt những sợi tóc rối trên đầu vai Thời Sênh xuống, để lộ ra cần cổ trắng nõn, ngọc trúc rơi trên cổ cô càng thêm lóng lánh mượt mà.
Mặt mày hắn dường như cũng tươi tắn hơn, “Tử Vi sơn trang am hiểu dùng độc, ngọc trúc này là do các đời trang chủ của bọn họ tỉ mỉ chế tác mà thành, mang theo nó bên người lâu dài thì có thể bách độc bất xâm.”
Thời Sênh kỳ quái: “Tại sao lại đưa cho ta cái này?”
“Bởi vì… Tử Vi công tử kia làm việc không giống như vẻ bề ngoài của hắn đâu, đen tối đến tận xương tủy, để phòng ngừa vạn nhất.” Đầu ngón tay Vọng Thư đảo qua ngọc trúc, “Hơn nữa, nàng đeo nó cũng rất đẹp mà.”
Thời Sênh cúi đầu nhìn, sau đó dùng linh khí rửa sạch nó mấy lần liền bỏ vào trong quần áo.
Vọng Thư nằm xuống bên cạnh Thời Sênh, sau đó cảm thấy không thoải mái lắm liền đặt đầu lên đùi cô.
Thời Sênh gập một chân lên để hắn ngủ thoải mái hơn.
Vọng Thư duỗi tay cuốn lọn tóc đen trước ngực cô lên: “Thành chủ, ta hỏi nàng cái này nhé.”
“Ừm?”
Vọng Thư túm lấy vạt áo cô, hơi nâng người lên, cười khanh khách một tiếng, hỏi: “Nàng thích nhất điểm nào ở ta thế?”
Ngón tay Thời Sênh xuyên qua cổ hắn, vít đầu hắn xuống: “Chỉ cần là huynh, cái gì cũng thích.”
“Là ta?” Vọng Thư càng ghé sát Thời Sênh hơn, cánh môi gần như dán lên môi cô: “Ta là ai?”
Thời Sênh không khách khí ấn lên đó một nụ hôn: “Chính là huynh.”
Người Vọng Thư cứng đờ, tầm mắt hơi rời khỏi Thời Sênh, “xì” một tiếng rồi lại nằm xuống, “Thành chủ đang tìm bóng dáng ai trên người ta sao, hay là nhận nhầm ta với người khác rồi?”
“Ta không nhận sai người, cũng không tìm bóng dáng của ai cả.
Người ta tìm là huynh.” Trong giọng nói của Thời Sênh có mấy phần bất đắc dĩ.
Vọng Thư thò tay ôm lấy eo cô, vùi mặt vào bụng cô, “Không sao hết, dù nàng có nói thật hay không thì ta cũng sẽ không buông tay.
Sau này thành chủ sẽ không có cơ hội đổi ý nữa đâu.
Nếu một ngày nàng phát hiện ra ta không phải người nàng muốn tìm hoặc là tìm được người mà nàng muốn tìm, ta đều sẽ không buông tay, cho dù chúng ta phải đồng quy vu tận.”
Thời Sênh bật cười, chỉ cần dựa vào câu nói cuối cùng kia của hắn thì cô cũng chắc chắn được là mình không tìm lầm người rồi.
Thời Sênh nhìn về phía xa xăm: “Vậy là tốt nhất.”
Vọng Thư im lặng ôm cô một hồi lâu rồi chậm rãi buông cô ra, ngửa mặt lên nhìn trời, “Lúc ta còn nhỏ, vì một vài nguyên nhân mà chẳng ai thích tới gần ta, lúc đó ta vô cùng cô đơn, trong lòng luôn khát vọng có ai đó có thể ở bên ta, cho dù là động vật cũng chẳng sao.”
“Sau đó… Ta cũng quen, quen chỉ có một mình.
Có người đã nói với ta rằng, trên thế giới này, ta không nên dựa dẫm vào bất kỳ ai ngoại trừ bản thân mình, chẳng ai đáng tin hết, đừng giao mạng sống của mình cho bất kỳ ai.”
“Nhưng mà…” Vọng Thư duỗi tay vuốt ve mặt Thời Sênh, trong con ngươi xuất hiện vẻ dịu dàng, “Ta muốn giao tính mạng của ta cho nàng.
Thành chủ, nàng có nguyện ý gánh vác sinh mạng của ta, tương lai của ta không?”
Gió nhẹ lướt qua gương mặt cô làm những sợi tóc bay lên, giọng cô dường như cũng nhiễm một chút sự vui vẻ, “Ta nguyện ý.”
Vọng Thư hơi cười, “Vậy thành chủ… có thể mang ta đi ăn cơm trước được không, vừa rồi mới đánh nhau xong, đói quá.”
Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp!
“Ha ha ha!” Vọng Thư vui vẻ cười phá lên.
Thời Sênh hơi thất thần nhìn một Vọng Thư vô cùng càn rỡ.
Qua nhiều thế giới như thế, cô chưa từng thấy Phượng Từ tươi cười đường hoàng như thế bao giờ, cho dù hắn vui vẻ thì hắn cũng chỉ mỉm cười mà thôi.
Vọng Thư duỗi tay ôm cổ Thời Sênh, kéo cô xuống, chuẩn xác tìm được cánh môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua, nhẹ nhàng cạy môi và răng cô ra, quấn lấy cái lưỡi của cô, không ngừng dây dưa.
Hồi lâu, Vọng Thư mới buông Thời Sênh ra, dựa vào ngực cô, “Thành chủ, giờ đã nguyện ý đưa ta đi ăn cơm chưa? Ta đã thanh toán thù lao trước rồi…”
Thời Sênh duỗi tay vuốt ve cánh môi hồng của hắn, hôn từ trên trán hắn xuống tận chóp mũi, “Về sau cười nhiều hơn có được không?”
“Hả?” Vọng Thư nghi hoặc, “Thành chủ thích ta cười à?”
“Ta thích huynh vui vẻ.”
“Làm bản công tử bán rẻ tiếng cười khó lắm đấy!”
“Có quý mấy ta cũng trả được.”
Vọng Thư sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Được, về sau sẽ cười cho thành chủ nhìn, ưm…”
Thời Sênh xoay người đè hắn xuống, dịu dàng hôn từ môi xuống tận ngực hắn, gió nhẹ lướt qua da thịt làm dấy lên một trận lạnh lẽo.
Vọng Thư rùng mình, thở gấp nói: “Thành chủ… nàng không định làm với ta ở đây… ừm, có phải quá lộ liễu rồi không?”
Thời Sênh bình tĩnh kéo quần áo lên cho hắn: “Đi, ăn cơm thôi.”
“Ăn…” Vẻ mặt Vọng Thư đần ra, không phải ăn hắn à? Sao lại chuyển sang ăn cơm rồi?
Chẳng lẽ lực dụ hoặc của hắn còn chưa đủ à?