Thời Sênh nói vô cùng nhẹ nhàng và bâng quơ, trong đáy lòng Vô Ảnh chợt cảm thấy khó chịu.
Cảm giác này tới quá mạnh mẽ và khó hiểu.
Hắn lại vì một người xa lạ mà cảm thấy khó chịu ư?
Không biết bên trên bị bao nhiêu đất đá đè nặng, Thời Sênh chỉ có thể bảo vệ một cách an toàn cho Vô Ảnh rồi dẫn hắn lao ra.
Có thiết kiếm mở đường, chuyện ra ngoài cũng không tính khó khăn lắm.
Thời Sênh ôm Vô Ảnh đứng ở một nơi an toàn, dạ minh châu chiếu sáng cảnh tượng xung quanh.
Lúc này bọn họ đang đứng trong một đống đổ nát, mà ở bên cạnh đống đổ nát, còn có một con đường thông sang nơi khác.
Từ trên địa lao kia rơi xuống, không biết người sẽ bị chôn ở bên trong hay thế nào nữa.
Có điều, chắc hẳn nữ chính đại nhân không dễ chết như vậy đâu…
Vô Ảnh nhìn đảo qua người Thời Sênh, thấy cô có vẻ không sao, không biết là bị thương ở đâu nữa.
“Thành chủ.” Vô Ảnh thử cử động, “Có thể buông ta ra được chưa? Nàng làm thế này ta sẽ cảm thấy nàng đang chiếm tiện nghi của ta đấy.”
Thời Sênh giơ dạ minh châu lên trước mặt hắn.
Trước mắt Vô Ảnh sáng ngời, gương mặt mơ hồ của cô cũng rõ ràng hơn.
Chỉ nghe cô nói: “Ta chiếm tiện nghi của huynh đấy, có làm sao không?”
Vô Ảnh: “…” Không có tí rụt rè nào của thiếu nữ, hắn chỉ có thể… chẳng sao hết mà thôi.
Vô Ảnh cũng thấy thật quái lạ.
Trước kia ai muốn chạm vào hắn, hắn đều cảm thấy nên chặt đứt cái bàn tay bẩn thỉu kia ngay.
Nhưng mà cô gái trước mặt đây, ôm ôm ấp ấp hắn như thế mà hắn lại chẳng thấy khó chịu tí nào.
Thật là quái.
Thời Sênh đưa dạ minh châu cho Vô Ảnh.
Vô Ảnh cầm viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay, tặc lưỡi: “Thành chủ, dạ minh châu này của nàng ở đâu ra thế?”
Một viên thật lớn.
“Nhặt được.” Thời Sênh bước xuống khỏi đống đất đá, “Đưa tay cho ta.”
[…] Trong không gian của Ký chủ có nhiều không gian lắm, là cái loại có thể bán sỉ được ấy, nó cũng nghĩ là cô nhặt được quá.
Vô Ảnh liếc nhìn cô một cái rồi đưa tay ra.
Thời Sênh nắm tay hắn đi xuống đống đổ nát, tiến vào trong con đường kia.
Vô Ảnh đi ở phía sau liền nhìn thấy xiêm y phía lưng cô ướt sũng một mảng màu đỏ, một khoảng rất lớn.
Vừa rồi cô ở bên trên… bị đá đè bị thương sao?
Thời Sênh tiến vào trong con đường liền dừng lại xử lý miệng vết thương.
Cô không hề kiêng dè Vô Ảnh, tự tay băng bó vết thương cho mình, rõ ràng là ở lưng nhưng lại xử lý vô cùng dễ dàng.
Vô Ảnh tung hứng dạ minh châu trong tay, ánh sáng lập lòe, thân ảnh cô cũng trở nên mơ hồ hơn.
Khi Thời Sênh bôi thuốc xong, chuẩn bị băng bó, Vô Ảnh lại buông dạ minh châu trong tay ra.
“Nếu thành chủ không ngại thì để bản công tử giúp nàng đi?”
Thời Sênh quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hơi cổ quái như thể đang nghe được một chuyện gì cổ quái khó tin lắm ấy.
Cô liền đưa băng vải trong tay cho hắn.
Vô Ảnh cầm lấy, đứng ở sau lưng cô.
Miệng vết thương dữ tợn ngang dọc đầy lưng.
Vô Ảnh rũ mắt xuống, vòng tay qua Thời Sênh như đang ôm cô vậy.
Hắn hơi nghiêng đầu, cánh môi ấp áp dán lên vành tay cô, “Thành chủ, ta rất hiếu kỳ, nàng có mục đích gì thế?”
Vì hắn, thật sự ngay cả mạng cũng không cần ư?
Hắn không tin.
Thời Sênh đáp lại đầy bình tĩnh: “Mục đích của ta đơn giản lắm – Huynh!”
Vô Ảnh buông tay ra, băng vải vòng qua người Thời Sênh, quấn quanh người cô một vòng, sau đó hắn lại như ôm lấy cô lần nữa, “Vậy không biết, đó là người của ta, hay mạng của ta?”
“Cả hai.”
Vô Ảnh hơi cười khẽ một tiếng, sau đó nhanh chóng băng bó lại cẩn thận, cuối cùng còn thắt một cái nơ, sau đó nhẹ nhàng nói tiếp: “Vậy thì thành chủ thật tham lam, muốn con người ta, còn muốn cả mạng của ta nữa.”
Thời Sênh mặc áo vào, xoay người cười nhạt, “Ta chỉ có lòng tham với mình huynh thôi.”
…
Vô Ảnh cảm thấy mình bị ngốc rồi, nhất là sau khi Thời Sênh nói xong câu “chỉ có lòng tham với mình huynh“.
Nhưng mà, người vừa nói câu đó, nói xong rồi lại chẳng tỏ vẻ sao cả.
Tầm mắt Vô Ảnh ngẫu nhiên nhìn xuống lưng cô, không biết cô ấy có đau không nhỉ?
Thiếu nữ bình thường mà bị thương nặng như thế thì đã sớm khóc lóc ầm ĩ rồi, nhưng mà cô còn chẳng nhíu mày lấy một cái nữa.
“Tên ta là Vọng Thư.” Vô Ảnh đột nhiên nói, “Vọng Thư trong Diệu linh hốt tây mại, viêm chúc kế vọng thư.”
Thời Sênh quay đầu lại, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay kia vẫn vô cùng bình tĩnh.
Cô vươn tay về phía sau.
Ánh sáng dạ minh châu rọi lên bàn tay như phủ lên một tầng ánh sáng mỏng manh kỳ ảo, mỗi một ngón tay đều tinh tế như được điêu khắc mà thành.
Vô Ảnh hơi nhướng mày, vài giây sau mới chìa tay ra.
Tay cô hơi lạnh, nhưng lại rất mềm mại.
Sự mềm mại đó như có thể tiến vào trong đáy lòng hắn.
Hai người im lặng đi trong thông đạo kia, không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng ở phía trước.
Đây cũng là một địa lao, không quá lớn, trong địa lao này chỉ nhốt duy nhất một người, địa lao chế tạo từ kim loại, phức tạp hơn địa lao chế tạo từ gỗ lúc trước nhiều.
Một ông lão tóc trắng xóa, bị khóa bởi xích sắt, ông ta quay lưng về phía bọn họ, quay mặt vào tường, đầu rũ xuống.
Vọng Thư vừa tới gần địa lao liền khẽ gọi một tiếng: “Dịch Chính?”
Leng keng…
Xích sắt đang trói ông lão kia hơi động.
Ông lão thong thả xoay người lại, khuôn mặt đầy những vết sẹo dữ tợn, đôi mắt cũng bị mù mất một bên, bên mắt còn lại có vẻ như cũng sắp mù tới nơi, nhưng ông ta vẫn nhìn về phía Thời Sênh và Vọng Thư một cách chính xác.
“Cậu là ai?” Giọng ông lão hơi khàn như có một đôi tay đang bóp nghẹn yết hầu của ông ta, không cho ông ta nói vậy, “Cái tên này đã rất nhiều năm rồi không có ai gọi, cậu là ai? Từ đâu mà biết cái tên này của ta?”
“Thành chủ, ta đã tìm được người muốn tìm rồi.” Vọng Thư quay đầu lại, khóe miệng nở một nụ cười khẽ.
Thời Sênh: “…”
Người này thấy chẳng có một tí liên quan nào với người được vẽ trong bức hình kia cả.
Chẳng những vẻ ngoài không khớp mà tuổi tác cũng chẳng khớp tí nào.
Thế mà cũng nhận ra thì thật là kỳ diệu.
“Đóng gói mang đi chứ?” Nơi này rất không an toàn.
Vọng Thư hiển nhiên đồng ý với lời nói của Thời Sênh.
“Các người là ai?” Cảm xúc của Dịch Chính hơi xao động, “Rốt cuộc các ngươi là ai? Tới tìm ta để làm gì?”
Vọng Thư nhìn những song cửa kim loại làm nên địa lao này, đây là…
Leng keng…
Cửa địa lao vang lên rồi đổ ra, thiếu nữ cầm kiếm thong thả thu kiếm lại, bộ dáng nhẹ nhàng như chỉ chém một cái cây yếu ớt mà thôi.
Vọng Thư yên lặng bổ sung nốt câu định nói ra kia… Cái này phải mở như thế nào?
Dịch Chính chỉ có thể nghe bằng tai, ông ta nghiêng đầu, nghe được tiếng vang nặng nề khi cánh cửa đổ xuống: “Sao các ngươi lại mở cửa ra được… Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Thời Sênh tiến lên chém đứt xích sắt đang trói buộc Dịch Chính.
Trong lúc ông ta còn đang không ngừng lải nhải chất vấn thì lập tức cầm bao tải chụp lên đầu ông ta luôn.
Vọng Thư: “…” Đúng thật là đóng gói đem đi sao?
Cô ấy lấy bao tải từ đâu ra thế?
Thời Sênh kéo bao tải ném xuống chân Vọng Thư: “Đi.”
Vọng Thư nhận mệnh vác bao tải lên, đi theo Thời Sênh ra khỏi địa lao này.
Thời Sênh không quay lại theo đường cũ mà là dùng kiếm đào ra một con đường mới, cuối cùng thoát ra ở phía sau lưng Ngũ Phong Sơn.
Khi bọn họ vừa rời khỏi Ngũ Phong Sơn một đoạn, ngọn núi này liền ầm ầm sụp xuống.
Một tiếng vang long trời lở đất, đá vụn lăn đầy xuống và cát bụi mù trời.