Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, một đường lửa tóe lên chạy thẳng xuống dưới làm cho một đám đi đằng sau nhìn mà trợn mắt há mồm.
Đây là phá núi à?
Cơ quan dù có lợi hại thế nào thì cũng chẳng chịu nổi sự hủy diệt của người ta.
Thật quá bạo lực!
Người bố trí cơ quan này sẽ khóc ngất mất thôi.
Hai tay Vô Ảnh gối ở sau đầu, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua người thiếu nữ.
Muốn quên đi một người rất khó.
Phải nhớ kỹ một người lại rất dễ dàng.
Cô ấy cứ xông tới không hề phòng bị như thế, giống như một cánh chim mỏi tìm về cái tổ quen thuộc vốn có của mình.
Vô Ảnh lắc đầu, lặng lẽ cười, hắn đang nghĩ cái quái gì vậy.
Cơ quan này được bố trí suốt từ đỉnh núi xuống tới chân núi.
Công trình lớn như thế này, không phải có thể hoàn thành trong ngày một ngày hai được.
Sợ là người bắt cóc các đại môn phái đã có chuẩn bị sẵn từ trước rồi.
“Những cơ quan này thật tinh vi…” Có người khẽ thảo luận với nhau.
Trong võ lâm, hầu như mọi người đều dùng kiếm giao lưu, những kỹ năng khác đều được coi là bàng môn tà đạo, thuật cơ quan cũng không phải ngoại lệ.
“Ngoại trừ người của Lưu Quang Môn, trong chốn giang hồ hẳn là chẳng còn ai tinh thông thuật cơ quan như thế nữa.” Trong bóng tối, cũng không biết ai là người lên tiếng nói câu này.
Nhưng lời vừa nói xong, mọi người đều không tự chủ được mà nhìn về phía người đang đi đầu tiên.
Bọn họ đều nhận được tin tức, thành chủ Tử Linh Thành Thanh Diên là đệ tử của Lưu Quang Môn, trùng hợp nhất là giờ bọn họ lại gặp được cơ quan thuật tinh vi thế này, nghĩ thế nào cũng thấy có điểm đáng nghi.
Nhưng mà…
Vị thành chủ lúc trước dùng bạo lực phá tan những cơ quan này có vẻ chẳng liên quan nhiều lắm tới chuyện này thì phải.
Thời Sênh cũng chẳng thèm quan tâm đám người sau lưng nghĩ gì, vừa đi vừa phá xuống tận dưới đáy.
Mấy kẻ mặc áo đen có lẽ đã nghe thấy động tĩnh nên xuất hiện từ các góc tối, chắn trước mặt bọn Thời Sênh.
Những người này đứng ở bên đó mấy giây rồi đột nhiên ra tay.
“Thành chủ, để ta lên đi.” Vô Ảnh cười chắn trước mặt Thời Sênh, “Sao có thể để nữ hài tử làm mấy chuyện thô lỗ này chứ.”
Thời Sênh: “…” Vợ thật lợi hại nha.
Vô Ảnh đúng là rất trâu bò, ít nhất là mấy tên mặc đồ đen trước mặt đều bị hắn treo lên đánh, mà bọn chúng lại chẳng chạm được vào một góc áo của hắn.
Đây mới chỉ là Vô Ảnh bộ, nếu sử dụng thêm cả Vô Ảnh kiếm pháp thì chắc sẽ càng trâu bò hơn.
Mấy tên mặc đồ đen ngã xuống, Vô Ảnh sử dụng bộ pháp quỷ dị quay trở lại bên cạnh Thời Sênh.
Trong thông đạo tối tăm, nụ cười của Thời Sênh không hiểu sao cực kỳ âm trầm: “Vô Ảnh công tử lúc nào cũng dịu dàng với nữ hài tử thế sao?”
Một đám người phía sau đều bị câu hỏi này dọa cho chết khϊếp, há hốc miệng kinh ngạc.
Vô Ảnh mà biết dịu dàng với nữ hài tử á? Đừng đùa nữa, hắn là kẻ ngay cả trẻ con cũng dám dọa, chưa từng thấy hắn dịu dàng với bất kỳ sinh vật nào hết.
“Thành chủ ghen tị sao?” Vô Ảnh như không cảm nhận được sự âm trầm phát ra từ người Thời Sênh, càng cười vui vẻ hơn, “Ta còn chưa phải là gì của thành chủ mà, có phải thành chủ đã quản quá rộng rồi không?”
“Ta chỉ hỏi một chút thôi.” Thời Sênh cười khanh khách đáp.
Nhiệt độ trong thông đạo như đã giảm xuống tới mấy độ.
Vô Ảnh vuốt một đám tóc của mình: “Người có thể làm ta đối xử dịu dàng, đều đã chết rồi.”
Những người phía sau đều đồng thời lùi lại, mẹ kiếp, đây là tên biếи ŧɦái.
“Thành chủ, nàng cũng phải cẩn thận đấy.” Vô Ảnh cười rồi tiến vào lối rẽ mà mấy tên mặc đồ đen kia vừa xuất hiện.
Thời Sênh duỗi tay kéo cổ áo hắn.
Trong ánh mắt nhìn khó hiểu của Vô Ảnh, cô kéo hắn ra phía sau mình: “Đi sau ta đi.”
Vô Ảnh sửng sốt một chút, muốn phản bác nhưng Thời Sênh đã vượt lên trước, rẽ vào lối ngoặt, góc áo biến mất trong tầm mắt hắn.
Một lát sau, Vô Ảnh hơi nhếch miệng cười, nhấc chân đuổi theo.
Một đám người phía sau cùng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Một tên biếи ŧɦái đã rất khó đối phó rồi, hai tên biếи ŧɦái đi cùng nhau thì làm sao có thể sống được đây.
Phía trước càng lúc càng xuất hiện nhiều kẻ mặc đồ đen, Thời Sênh một mình giải quyết hết tất cả, đi tới nơi nhốt một đám người.
“Chưởng môn!”
“Môn chủ!”
Những người tới sau nhìn thấy một đám đang bị nhốt trong đại lao thì vui vẻ hét lên.
Những kẻ áo đen thấy nhiều người tới như thế thì lập tức rút vũ khí xông lên.
Tục ngữ nói hai tay khó địch lại bốn tay.
Người ở sau lưng Thời Sênh rất nhiều, còn những người áo đen lại quá ít, chỉ đánh tượng trưng mấy cái rồi trốn theo một con đường khác.
Tất cả mọi người đều vội vàng cứu người nhà mình, không ai có thời gian đuổi theo.
“Chưởng môn, ngài không sao chứ?”
“Ta không sao, sao các ngươi lại tìm tới đây được?”
“Nói đến thì dài lắm, để ta đưa ngài ra ngoài đã.”
“Các chủ, các chủ, ta sẽ cứu ngài ra ngay… Mau phá cửa địa lao đi.”
Các đại môn phái đều tìm được người của mình, tay chân luống cuống phá cửa địa lao.
Vô Ảnh đi qua đám người này, dường như hắn đang tìm ai đó.
Nhưng những người này đều là người đã tham gia đại hội kiếm pháp, hiển nhiên không phải người hắn muốn tìm rồi.
Hắn nhìn về phía con đường đằng trước mà đám người áo đen đã trốn đi rồi nhấc chân tiến lên.
“Huynh đang tìm ai?” Thời Sênh đi theo bên cạnh Vô Ảnh.
“Tìm người.”
“Vô nghĩa, đương nhiên ông biết huynh đang tìm người, ta hỏi là huynh tìm người nào?” Người không mù thì sẽ nhận ra ngay là hắn đang tìm người rồi.
Vô Ảnh đẩy cửa đá ngăn cách thông đạo, tiếng di chuyển của cửa đá xen lẫn tiếng cười của hắn: “Thành chủ, nàng hỏi nhiều thế là muốn ở cùng phe với ta sao?”
“Ta vẫn luôn ở cùng phe với huynh, cho dù là trên vách núi thì ta cũng không do dự mà đứng cùng.
Câu trả lời này có làm huynh vừa lòng không?”
Âm thanh Thời Sênh rơi xuống, cửa đá không chuyển động nữa, Vô Ảnh nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt tiến thẳng vào đáy mắt Thời Sênh, tựa như đang muốn tiến vào trong lòng cô: “Trước kia thành chủ biết ta ư?”
“Biết.”
Vô Ảnh cười, tiến vào trong thông đạo tối đen, “Vậy thì thật thú vị nhỉ, sao ta lại không nhớ thành chủ thế?”
“Nhất định là do thành chủ thầm yêu bản công tử rồi…” Vô Ảnh không chờ Thời Sênh trả lời thì đã tự cho mình một đáp án, “Người như bản công tử đây, có quá nhiều người thầm thương trộm nhớ.
Nhưng thành chủ thì khác, nếu nàng muốn đứng cùng một bên với ta, vậy ta sẽ cho nàng cơ hội này, nhưng mà…”
Hắn chợt xoay người, trong đôi con ngươi đen láy có ánh lửa nhảy nhót như ngọn đèn dầu giữa đêm đen, “Thành chủ cần phải chuẩn bị tinh thần bị người ta đuổi gϊếŧ đi thôi.”
“Những lời này hẳn là ta nên nói với huynh mới đúng.
Người ta đắc tội không ít hơn huynh đâu.” So sánh về người đắc tội ấy mà, bản cô nương đây mới chính là ông lớn cấp tông sư chân chính rồi.
Không đúng, giả thiết con người lần này của vợ cô lại là tự yêu bản thân à?
Lật bàn, có độc rồi!
Vô Ảnh vươn tay ra, đặt ở trên đỉnh đầu Thời Sênh, nhưng lại nhanh chóng rụt về, xoay người tiến vào trong bóng đêm.
Thời Sênh cất bước đuổi theo: “Giờ chúng ta cũng đã coi là đồng minh rồi đúng không? Huynh còn chưa nói cho ta biết là huynh đang tìm ai?”
Vô Ảnh nhét cho cô một món đồ, giờ trong thông đạo tối đen như mực nên cô cũng không biết thứ đó là gì nữa.
Cũng may, con đường này kết thúc rất nhanh, ra khỏi thông đạo, trước mắt lại là một địa lao giống như cái trước, bên trong địa lao cũng đang nhốt người, có điều những người này dường như đã bị nhốt rất lâu, quần áo rách tung tóe, ánh mắt chết lặng.
Thời Sênh thừa dịp có ánh sáng liền cúi đầu nhìn thứ Vô Ảnh đưa cho mình.
Thời Sênh: “…”
Con mẹ nhà anh, đang đùa ông đúng không?
Sao lại có bức vẽ trừu tượng thế này chứ, Kandinsky* cũng chẳng nhận ra nổi đấy có biết không?
*Kandinsky: Wassily Kandinsky – Bậc thầy hội họa tiên phong cho trường phái trừu tượng.