[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1820: 1820: Vua Tinh Linh 4





Theo lời kể của thiếu niên mũi tẹt, đúng là đã một trăm năm trôi qua.
Bố cục đại lục bây giờ là nhân tộc do nữ chính dẫn dắt và ma tộc phân chia hai cực, không can thiệp lẫn nhau.
Còn tộc tinh linh đã trở thành truyền thuyết từ lâu.
Trăm năm trước, nhân tộc và ma tộc đánh nhau đang lúc gay cấn, không ai để ý đến đám tinh linh vốn hoạt động trên đại lục đó đã biến mất lúc nào.

Đến khi đại chiến kết thúc, mọi người mới kinh hoàng phát hiện ra, thế nhưng không thể tìm thấy một tinh linh nào nữa.
Sau này họ chỉ có thể nhìn thấy những tư liệu về tộc tinh linh trong sách cổ.
Có người nói tộc tinh linh vẫn còn tồn tại, chỉ là họ không xuất hiện trước mặt con ngườ.

Cũng có người nói tộc tinh linh đã diệt vong từ lâu.
Còn những người kia đều là học sinh của học viện hoàng gia.

Họ đến gần đây để rèn luyện.

Sau này trong đội ngũ có người kể về truyền thuyết tinh linh, thế là họ đánh cược với mấy người bên ngoài, xem ai có thể tìm được đến tộc tinh linh.
Họ đã tìm được đến đây trước, nhìn thấy đám tinh linh bị đóng băng kia cũng kinh hoàng một phen, không ngờ tình hình tộc tinh linh lại là như vậy.

Họ nghĩ họ dù sao cũng đã đến đây rồi, cho nên liền tiếp tục vào sâu bên trong, sau đó nhìn thấy Thời Sênh.
Nhìn thấy tinh linh còn sống họ rất kích động, cho nên mới sinh ra ý nghĩ đó, thiếu niên mũi tẹt thể hiện rằng hắn rất hối hận.
Thời Sênh xoa cằm, “Cho nên bây giờ bọn ta là động vật quý hiếm.”
Đã trở thành loài sinh vật chỉ được ghi chép trong sách vở trên đại lục, hay nói cách khác, bây giờ họ có thể được đưa vào bảo tàng để làm vật tham quan.
Kính Lâm dường như đã bị một trăm năm đả kích, rất lâu sau vẫn không nói gì.


Thời Sênh lôi thiếu niên mũi tẹt kia ra ngoài xử lý, xong ung dung đi vào trong sơn động.
Cô vừa bước vào, giọng nói của Kính Lâm đã vang lên, “Hắn đâu rồi?”
Thời Sênh đáp rất tùy ý, “Ném rồi.”
“Ngươi… họ chỉ vô tình xông vào đây, ngươi hà tất phải gϊếŧ sạch như vậy?”
Thời Sênh: “…” Sao con người này lại có thiết lập bất thường thế này chứ.
Tộc tinh linh bản tính lương thiện, có thể làm được vua tinh linh, tính cách của Kính Lâm đương nhiên sẽ không quá quái đản.

Cho nên khảo nghiệm lần này là để cô đi bẻ cong một Phượng Từ lương thiện hay sao?
Thời Sênh hít sâu một hơi, “Nói lý lẽ đi, ngươi cũng nghe thấy chúng nói rồi, bây giờ tộc tinh linh chỉ là loài vật có trong truyền thuyết.

Nếu để chúng sống sót rời khỏi đây, ngươi nghĩ chúng có lan truyền chuyện này ra ngoài hay không? Đến lúc đó ngay cả đám tinh linh bị đóng băng ngoài kia ngươi cũng không bảo vệ nổi.

Đừng có nhắc đến nhân tính gì gì đó với ta.

Tộc tinh linh đã bị phong ấn hết rồi, làm gì còn có nhân tính nào đáng để nói đến nữa chứ.”
Tính cách không hợp thì phải làm sao?
Thế thì bẻ cong hắn!!!
[…] Chưa từng thấy loại thao tác này bao giờ, lại hiểu biết thêm rồi.
Kính Lâm lại rơi vào trầm mặc, không biết là đang suy tính phản bác Thời Sênh thế nào, hay đang ngẫm nghĩ về lời Thời Sênh nói.
Lần này Kính Lâm trầm mặc cũng không để ý đến Thời Sênh nữa.

Thời Sênh tự mình thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Cô cũng không có gì để thu dọn, quan trọng nhất chính là bức tượng băng ở trước mặt.

Thứ đồ chơi này phải mang đi thế nào đây?
Đựng trong không gian?
Không gian của cô đúng là lớn thật, nhưng không thể đựng vật sống được, nhốt hắn vào đó liệu hắn có ngoẻo luôn không?
Cuối cùng Thời Sênh đặt bức tượng băng lên thiết kiếm, để thiết kiếm đưa bức tượng băng rời khỏi sơn động.
Còn về ý kiến của bức tượng băng?
Không quan trọng.
Vừa rời khỏi sơn động bức tượng băng đã bắt đầu run lẩy bẩy, “Ánh sáng…”
Thời Sênh kỳ quái nhìn bức tượng băng, “Cái gì?”
Ánh sáng làm sao?
“Ánh sáng…” Dường như Kính Lâm rất khó chịu, lặp lại một lần nữa.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh sáng chói chang chiếu đầy xuống hàn băng lạnh dưới đất, như thể chiếc kính phản quang, càng trở nên chói mắt hơn.
Thời Sênh nhíu mày, lấy một chiếc áo choàng trong không gian ra phủ lên bức tượng băng, tiếng run rẩy của bức tượng băng dần nhỏ hơn.

Thời Sênh thầm thở dài trong lòng, đây lại là cái chứng bệnh quái quỷ gì thế.
Thời Sênh liếc nhìn đôi cánh sau lưng mình, quên mất không thu thứ đồ chơi này lại…
Cô một lần nữa làm theo cách thức trước đây để thu đôi cánh lại, nhưng vẫn không có phản ứng gì, đôi cánh căn bản không thể thu lại được.
Chẳng lẽ phải đi ra ngoài trưng bày thế này thật sao?
Ông đây sẽ không nhịn được đại khai sát giới mất.
Thử đi thử lại mấy lần, xác định chắc chắn không thể thu lại được, cuối cùng Thời Sênh đành phải khoác lên mình chiếc áo choàng to rộng.

Cũng may đôi cánh đủ mềm mại, dán chặt lên cơ thể cô, chỉ cần không bỏ áo choàng ra, sẽ không nhìn thấy cánh được.


Thời Sênh rời khỏi tộc tinh linh, bên ngoài là khu rừng rậm rạp.

Cô nhìn thấy đám học sinh trong lời thiếu niên mũi thấp tẹt kể.

Họ đang bị thứ gì đó truy sát, chạy bạt mạng tìm đường thoát.
Thời Sênh không muốn mở phó bản, quyết đoán đưa Kính Lâm từ trên trời rời đi.
Khu rừng rất rộng, nguyên chủ chưa đi ra ngoài bao giờ.

Kính Lâm cũng không lên tiếng.

Thời Sênh đành phải bay lung tung, khó khăn lắm mới tìm được một thị trấn nhỏ.
Trên thế giới này có rất nhiều thứ bay được, người thú mọc cánh, con người lợi dụng các loại linh khí, tóm lại nhìn thấy có người giẫm lên kiếm bay trên trời cũng không có gì kỳ lạ cả.
Nhưng trên kiếm của Thời Sênh còn có một người to lớn khoác áo choàng màu đen, không khỏi khiến người ta chú ý.
Lại thêm việc cô xuất hiện từ phía rừng sâu lại càng khiến người ta chú ý hơn.

Không ít người nghi ngờ thứ to lớn kia là thứ hay ho gì đó được cô mang từ rừng sâu ra nên bám theo Thời Sênh từ lúc cô đi vào thành.
Thời Sênh kéo mũ lên, tăng tốc rẽ vào một con ngõ.
Tiếng bước chân phía sau càng nhanh hơn, đi theo cô vào con ngõ kia.
“Quái lạ, người đâu rồi?”
“Rõ ràng là nhìn thấy cô ta vào đây, chắc chắn vẫn còn ở quanh đây, chia ra tìm.”
“Tìm ta sao?” Giọng nói trong trẻo vang lên từ trên đầu, mọi người ngẩng đầu lên nhìn.

Chớp mắt một cái, một bóng người nhảy từ phía trên xuống.

Họ còn chưa kịp nhìn rõ xem là ai, cơ thể đã mất khống chế đổ rạp về phía trước.
Thời Sênh vỗ tay, đúng là chán sống, dám để ý đến ông.
“Sao ngươi lại gϊếŧ họ?” Dường như Kính Lâm có chút tức giận.

“Ta…” Chúng đã đánh đến tận cửa rồi, mà còn không gϊếŧ, chẳng lẽ đợi đến lúc cô bị người ta gϊếŧ hay sao? Thời Sênh hít sâu, “Ta thấy thích thế đó, ngươi quản nổi chắc?”
Kính Lâm: “…” Tộc tinh linh của hắn sao lại có loại tinh linh này chứ?
“Ta nói cho ngươi biết Kính Lâm, bây giờ ngươi phải dựa vào ta, tốt nhất là bớt lắm lời đi.

Nếu ngươi dám chọc ta giận thì ta cũng sẽ xử luôn cả ngươi đấy.” Thời Sênh quay đầu lại uy hϊếp Kính Lâm.

Bây giờ hắn đang không cử động được, không uy hϊếp thì còn để lúc nào uy hϊếp nữa.
Thế giới này chính là dùng để đại khai sát giới, cô còn đầy chỗ để gϊếŧ người, nếu lần nào gϊếŧ người hắn cũng chất vấn thì cô sẽ phát điên lên mất.
Chơi một trò chơi thôi mà, cô còn phải giải thích sao lại gϊếŧ NPC nữa sao.
Còn có thể tại sao nữa, đương nhiên là vì nhiệm vụ rồi, không phải cô đều vì tên thiểu năng là hắn đó sao?
Kính Lâm: “…” Hắn rất chắc chắn, tộc tinh linh của hắn tuyệt đối không có loại tinh linh này.
Thời Sênh rời khỏi nơi đó, tìm một quán trọ nghỉ ngơi.
Trên đại lục này dùng một loại linh thạch làm tiền tệ, cũng may Thời Sênh thông minh cướp của đám người theo dõi cô khi nãy, không đến nỗi bị người ta đuổi ra ngoài.
Thời Sênh nghe ngóng được không ít tin tức từ tiểu nhị quán trọ.
Bây giờ ma tộc chiếm phía Tây của đại lục Thanh Vân, còn nữ chính chiếm lĩnh phía Đông, để tiện cho việc phân biệt nên được gọi là Đại lục Thanh Vân Đông và đại lục Đại lục Thanh Vân Tây.
Hai bên đã xây dựng xong đường biên giới lớn.

Con người không được phép sang phía ma tộc, ma tộc cũng không được đi sang phía con người.

Đường biên giới hằng năm đều có trận pháp vận chuyển.

Ai dám tự tiện xuyên qua nghe nói sẽ bị cuốn vào không gian khác, không thể quay lại được nữa.
Thời Sênh hiện đang ở đại lục Đông, là vùng đất của bên nhân tộc do nữ chính thống lĩnh.
Muốn thông qua kênh chính quy để đi sang bên ma tộc gần như là chuyện không thể.

Cách duy nhất để đến được vùng đất của ma tộc là thông qua khu rừng Thời Sênh vừa đi ra, xuyên qua cánh rừng là có thể đến đại lục Tây.