[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1813: 1813: Sóng Gió Ở Ngục Giam 29





Mẫn Đông ôm Lăng Quân, nhanh chóng chạy về phía cầu thang phía sau.

Khi hắn chạy, Lăng Quân còn phát ra âm thanh thở gấp.

Thời Sênh không thể tưởng tượng nổi loại tư thế này.
Đánh nhau mà còn chuyên nghiệp được như thế, đạo diễn ông chọn nhầm nam chính rồi đó.

Vị này đến là để quay những thước phim không thể miêu tả được thôi sao?
Thời Sênh thở dài, tôi phải cho họ thêm một chút thời gian, tôi là một người lương thiện đó nha.
[Mau thôi đi, nếu cô mà là loại người đó, thì tên của tôi viết ngược lại luôn cho rồi.]
Tử Cẩu Nhị?
Cái tên này…
Cút!
Thời Sênh đảo mắt trong lòng, đồ thiểu năng Nhị Cẩu Tử.
Ông đây sẽ đuổi sao?
Đuổi cái khỉ!
Ông đây sẽ cho nổ banh luôn, không tin là hắn vẫn dám ở lại được trong này.
Thời Sênh và Kỷ Ngang đi ra khỏi tòa kiến trúc, ném quả cầu năng lượng về phía tòa kiến trúc.

Một tòa kiến trúc hoành tráng nổ tung chỉ trong chớp mắt.

Người ở tòa nhà bên cạnh suýt nữa thì sợ đến quên cả đánh quái vật.
Thời Sênh nhìn hai bóng trắng vọt ra bên ngoài, tức đến nghiến răng kèn kẹt.

Thế mà còn chưa chết, tác giả đại nhân thiên vị quá rồi đấy.

… Tác giả lúc nào cũng thiên vị, từ trước đến giờ chưa bao giờ yêu thương bia đỡ đạn.
Thời Sênh đặt Kỷ Ngang sang một vị trí an toàn, đuổi theo bóng trắng kia.

Mẫn Đông có lẽ muốn cắt đuôi Thời Sênh, nên càng tăng tốc độ hơn.
Nhà tù cách họ càng lúc càng xa, Thời Sênh cưỡi thiết kiếm đuổi đến trước mặt hắn.

Mẫn Đông buộc phải dừng lại, khóe mắt hắn đã đỏ ngầu, nói từng câu từng chữ, “Cô không chịu giao phối với tôi, cũng không cần phải dồn tôi vào chỗ chết.

Tôi chết rồi cũng không có lợi gì cho cô.”
Thời Sênh mỉm cười, “Anh không chết thì trong lòng tôi bất an.”
Anh là nam chính đại nhân đó!
Cho hắn một điểm tựa, hắn có thể nhấc cả Trái Đất lên.
“Đến đi.” Thời Sênh phất tay áo, “Nếu không phải là anh chết thì là tôi sống.”
Mẫn Đông: “…” Có gì khác biệt chứ?
Hắn nhìn người trong lòng, quần áo trên người Lăng Quân xộc xệch.

Hắn cúi người lao xuống phía dưới.

Thời Sênh đuổi sát theo sau.

Hắn đặt Lăng Quân xuống bãi đất trống, lập tức quay lại trên không, hướng về phía Thời Sênh.
Thấy hai người sắp chạm vào nhau, Thời Sênh đột nhiên nghiêng người, hướng xuống đất kéo Lăng Quân đi.
Mẫn Đông ở trên không trung sửng sốt.
Không phải nói muốn đánh hắn sao?
Sao lại kéo Lăng Quân đi?
Cô không biết chữ tín là gì hay sao?

Lăng Quân dường như còn chưa tỉnh táo lại, bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm thì đã muộn.

Bên cạnh cô ta không có vũ khí, chỉ có thể trừng mắt nhìn ánh sáng lạnh lẽo của thiết kiếm tiến gần về phía mình.
Thanh kiếm đó mang đến cho người ta cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Cho dù không thể tiếp xúc, nhưng cũng có thể cảm nhận được cảm giác sợ hãi do hàn khí đó xâm nhập vào cơ thể mang lại.
Sẽ chết ư?
Đôi cánh trắng tuyết mở ra trước mặt cô, thiết kiếm chém vào đôi cánh kia, máu tươi bắn tung tóe ra, dính lên mặt Lăng Quân.
Cô ta ngẩn người nhìn chiếc cánh đã bị Thời Sênh chém đứt lìa rơi xuống đất, đáy mắt đã tràn ngập một màu đỏ như máu.
“Mẫn Đông… Mẫn Đông anh có sao không? Mẫn Đông, Mẫn Đông…” Lăng Quân hốt hoảng đặt tay ấn vào vị trí vết chém, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.
Giống như thiên sứ bị tước đi đôi cánh.
Mẫn Đông cắn răng, ôm lấy Lăng Quân, dùng một chiếc cánh còn lại lui về nơi an toàn, “Chạy mau.”
“Vậy còn anh thì sao?” Lăng Quân lắc đầu, “Cô ta sẽ gϊếŧ chết anh.”
Đương nhiên hắn biết cô ta sẽ gϊếŧ chết mình, nhưng cô ta cũng sẽ gϊếŧ cả cô nữa.
“Đi mau.” Mẫn Đông đẩy Lăng Quân, “Em ở lại đây sẽ chỉ thêm loạn.

Anh không có thời gian để bảo vệ em đâu.”
Lăng Quân không nghe theo Mẫn Đông.

Cô ta đứng thẳng lưng, chắn trước mặt Mẫn Đông, ánh mắt nhìn thẳng vào Thời Sênh, “Là lỗi của tôi, Thập Lục, cô có gì cứ nhằm vào tôi đây.

Ban đầu là do tôi ra tay với cô.

Nếu cô hận thì cứ hận tôi, không liên quan gì đến Mẫn Đông hết.”
“Tôi gϊếŧ Mẫn Đông có liên quan qué gì đến cô đâu.” Thời Sênh lườm, con hàng này vừa rồi muốn làm ông đây, tự hắn đâm đầu vào chỗ chết, sao lại trách ông đấy chứ.
Lăng Quân còn muốn nói gì đó, nhưng người đối diện đã giơ kiếm xông về phía cô ta.

Mẫn Đông chỉ có thể đưa Lăng Quân chật vật trốn đi.

Họ càng cách nhà tù xa hơn, đã gần đến mặt biển, từng đợt sóng bị gió đẩy tới.
“Phịch!”
Ánh lửa bốc lên tận trời cao, chiếu sáng cả nửa vùng trời.

Thời Sênh và Mẫn Đông cùng nhìn về bên kia, nhà tù đang bị ánh lửa nuốt gọn.
Trên bầu trời có mấy chiếc máy bay chiến đấu đang bay vòng vòng.

Họ cách nhà tù quá xa, nên không chú ý được những chiếc máy bay chiến đấu đó từ nơi nào đến.
Sắc mặt Mẫn Đông thay đổi, “Thượng tá Kỷ của cô vẫn còn ở trong nhà tù đó.”
Cú nổ như vậy, đừng nói đến người, ngay cả quái vật cũng phải chết.
“Thế thì sao chứ?” Thời Sênh nhướng mày, ngữ khí nhẹ nhàng.
Cô đã để Kỷ Ngang ở đó, thì chắc chắn sẽ bảo vệ được cho hắn an toàn, cho dù có bom nguyên tử hắn cũng không chết được.
“So về mức độ máu lạnh, cô mới là số một.” Hắn tưởng rằng Thời Sênh rất quan tâm đến người đàn ông kia, bây giờ xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Cảm ơn đã quá khen.” Thời Sênh vung thiết kiếm, vẻ mặt dương dương tự đắc, “Đến đây chịu chết đi.”
Mẫn Đông: “…”
Mẫn Đông hít sâu một hơi, đập chiếc cánh còn lại, cát dưới đất bị cánh xoáy lên theo, cuộn thành gió lốc nhào về phía Thời Sênh.

Hắn nhân cơ hội xoay người bỏ chạy.
Thời Sênh xông ra khỏi đám gió lốc đó, giẫm lên thiết kiếm bay ra ngoài, quả cầu năng lượng trong tay cũng ném theo.

Mẫn Đông không có đôi cánh, không thể nhẹ nhàng tránh được quả cầu năng lượng.

Hắn bị luồng khí lưu văng vào.

Lăng Quân trong lòng hắn cũng bị ngã ra ngoài.
Mẫn Đông đang nhào về phía Lăng Quân, trước mặt bỗng nhiên có một quả cầu năng lượng.

Hắn giật mình kinh hãi, nhào người về phía sau.

Quả cầu năng lượng nổ ra một cái hố lớn, chia cách hắn và Lăng Quân.
Mẫn Đông chần chừ giây lát, cuối cùng xoay người chạy trốn một mình.
Lăng Quân ngẩn người nhìn bóng người xa dần, ngón tay miết chặt vào mặt đất.

Cô ta hít sâu một hơi, bò từ dưới đất lên, đứng đối mặt với Thời Sênh.
Cô ta hít thở sâu, giống như người chiến sĩ quả cảm sắp đâm đầu vào chỗ chết, vẻ mặt cương nghị, nhưng đáy mắt lại đè nén sự phẫn nộ và thù hận.
Kiếm khí quét lôi điện lóe sáng từ trong cái hố lớn, gió lốc cuốn thân ảnh kia lướt qua cô ta, trên cổ truyền đến sự lạnh lẽo vô tận.

Tay Lăng Quân giơ lên, nhưng rồi lại chầm chậm rủ xuống, cơ thể đổ rạp xuống cái hố ở phía sau.
Thời Sênh đứng đối diện cái hố, xác định chắc chắn Lăng Quân đã ngoẻo rồi, mới đuổi theo Mẫn Đông.
Trên trời mây đen dày đặc, tiếng sấm đinh tai nhức óc đang hội tụ lại.
Mẹ kiếp, lại phải chịu sét đánh nữa rồi.
Đợi ông gϊếŧ chết nam chính đã rồi đánh một thể có được không!!
Đùng đoàng!!
Tia chớp màu tím từ trên trời giáng xuống, tiếng đùng đoàng dày đặc như gõ trống, như để trợ uy cho tia chớp kia, vòm trời như bị đánh đến run rẩy.
Mẹ kiếp!!
Thời Sênh giẫm lên thiết kiếm vọt nhanh về phía trước.

Tia chớp không ngừng từ đám mây đen giáng xuống, liên tục tấn công Thời Sênh.
Uy lực của thiên lôi người bình thường cách từ xa cũng cảm nhận được.

Tuy tâm lý linh hồn của Thời Sênh rất mạnh mẽ, nhưng cơ thể này chưa được tu luyện, chỉ là người bình thường, nên thiệt thòi khi đối mặt với thiên lôi.
Mẫn Đông đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thời Sênh cũng không đuổi theo nữa, chuyên tâm đối phó với đám thiên lôi này.

Không xử lý được thứ đồ chơi này, cô đừng hòng làm màu tiếp được.
Thời Sênh đi ra biển, dùng tốc độ nhanh nhất cắt đuôi thiên lôi.