[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1723: 1723: Cơn Giận Của Thần Biển 17





Thần Dương không nói bọn họ tới tìm thứ gì nhưng Thời Sênh vẫn cảm thấy nó có liên quan tới những chuyện đang xảy ra, hơn nữa mục đích của bọn họ cũng không chỉ đơn giản như thế.
Lúc trước cô nghe được rằng bọn họ cố ý ném lão đại của mình ở bên ngoài vì không muốn hắn đi chịu chết.
Điều đó chứng minh rằng chuyến đi này rất nguy hiểm.
Thần Dương nói với Thời Sênh thêm vài câu rồi rời khỏi.

Mấy người khác lại lần lượt tới nói lời cảm ơn Thời Sênh.
Ngay cả người đàn ông lúc trước ném Cynthia vào trong biển cũng tới cảm tạ cô.
Thời Sênh hoàn toàn không có hứng thú với họ.

Cô chỉ có hứng thú với người đàn ông đang bị bọn họ vây lấy kín mít kia mà thôi.
Gió lốc vẫn quay cuồng, con thuyền không người lái dập dềnh trên sóng dữ như có thể chìm vào trong biển bất cứ lúc nào.
“Daisy, cô không thấy có gì kỳ quái à? Bọn họ chỉ có mấy người như thế mà có thể điều khiển được con thuyền đó tới tận đây sao?” Cynthia ngồi xuống bên cạnh Thời Sênh, khẽ nói.
Trên con thuyền không hề có một chút ánh sáng nào, lúc trước cũng không có dấu hiệu của những hoạt động dư thừa nên chứng tỏ bọn họ chỉ tới ngần này người mà thôi.

Sao một con thuyền to như thế lại có thể chạy tới nơi này.
“Cách lái thuyền của họ không giống người bình thường.” Thời Sênh không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ đáp.

Những người này đều là người tu chân, cần quái gì phải biết lái thuyền chứ.
“Thật à?” Cynthia nghĩa tới phương thức bắt cá mập kéo thuyền kỳ lạ lúc trước của Thời Sênh, lại nghĩ tới việc những người kia cũng bay trên trời bằng một thứ đồ vật kỳ quái thì không khỏi suy đoán lớn mật, “Phải là thứ lớn thế nào mới có thể kéo được con thuyền khổng lồ kia chạy nhỉ?”
Thời Sênh: “…”
Hoàn toàn không muốn giải thích tu chân là gì cho một người phương Tây hiểu.


Đám người Thần Dương sắp xếp một phen rồi chuẩn bị đi vào rừng rậm.
“Daisy, ngươi có muốn đi cùng bọn ta không?” Tốt xấu gì cô cũng vì cứu lão đại nhà mình nên mới bị thương, bọn họ không thể mặc kệ người ta được nên Thần Dương mới chạy tới hỏi Thời Sênh.
“Được nha!”
Thần Dương gật đầu: “Ta cõng ngươi, chân ngươi bị thương rồi.”
“Không cần, tự ta có thể đi theo sau các ngươi.” Thời Sênh lấy thiết kiếm ra rồi bò lên ngồi.
Thần Dương liếc nhìn thiết kiếm: “Thế cũng được.”
“Lên đường!” Hắn hét lên với mấy người đằng sau.
Người bên kia ồn ào nhốn nháo, xô đẩy nhau cả nửa ngày mới tìm được người cõng lão đại vẫn đang ngủ mê mệt nhà mình đi.

Thần Dương dặn dò cẩn thận một hồi mới dẫn đầu cả bọn đi vào trong rừng rậm.
Khu rừng này rậm rịt và rộng lớn, sau khi tiến vào liền có cảm giác không phân biệt được phương hướng nữa.

Quỷ dị nhất là trong này yên tĩnh không có một tiếng động nào, dù là tiếng kêu nhỏ nhất của côn trùng.
“Daisy, nơi này chắc không phải cũng do một con quái vật nào đó hóa thành đấy chứ?” Cynthia đi theo phía sau Thời Sênh, trong đầu không khỏi nhớ tới chuyện mà mình đã từng gặp lúc trước.

“Nơi này lớn hơn đảo nhỏ kia không biết bao nhiêu lần, nếu là quái vật thì phải lớn như nào chứ?”
Thời Sênh trợn mắt, “Cả ngày trong đầu cô toàn nghĩ đâu đâu thế.”
Cynthia: “…”
Cô ta cũng không nghĩ cái gì, chỉ hỏi một chút thôi mà!
Rừng rậm vô cùng an tĩnh nhưng cũng không có cái gì khác.

Ít nhất thì bọn họ cũng chưa gặp phải bất kỳ sinh vật kỳ quái nào từ lúc tiến vào đây.

Trời dần sáng, ánh sáng ban ngày xuyên qua cành lá rậm rịt lọt xuống mặt đất.

Cả khu rừng bắt đầu bốc lên một màn sương mù bàng bạc.

Theo sự xuất hiện của sương mù, xung quanh như có âm thanh sàn sạt của cành lá lay động.
Khu rừng không còn là một mảnh tĩnh mịch nữa mà bắt đầu thức tỉnh.
Đội ngũ đằng trước dừng lại, Thần Dương ngưng trọng nhìn chằm chằm xung quanh, “Nghỉ ngơi tại chỗ.”
Đoàn người mau chóng tìm một chỗ ngồi, đặt lão đại nhà họ xuống một chiếc thảm vừa được trải ra rồi mọi người mới bắt đầu tản ra kiểm tra.
“Cynthia.”
“Daisy.” Cynthia nhanh chóng chạy tới.
“Đi theo sát bên cạnh tôi.”
Cynthia nhìn xung quanh rồi gật đầu nghe theo, theo sát bên cạnh Thời Sênh, một tấc cũng không rời.
Khu rừng bừng bừng sức sống, có tiếng kêu của động vật, có tiếng của côn trùng hoàn toàn khác với khung cảnh ban đêm.
“Lão đại, dậy, dậy nào!” Thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong đội ngũ ngồi xổm bên cạnh người đàn ông và ra sức lay hắn.

Những người khác bao gồm cả Thần Dương đều đứng ở rất xa, hoàn toàn không có ý muốn tới gần.
“Lão đại, trời đã sáng rồi.” Thiếu niên tiếp tục lay.
Đến tận lúc người đàn ông đang nằm trên mặt đất có động tĩnh thì thiếu niên mới dừng tay.

Người đàn ông mê man nhìn thiếu niên, sau đó chống người ngồi dậy: “Vào được rồi?”

Thiếu niên Thần Tường gật đầu: “Vào được rồi ạ!”
“Các ngươi lợi hại như thế từ bao giờ vậy?” Người đàn ông hồ nghi, hiển nhiên hoàn toàn không tin vào năng lực của tiểu đệ nhà mình.
Thần Dương thấy người đàn ông đã tỉnh mới tiến lên nói: “Lão đại, là Daisy kéo huynh vào đấy.”
“Ai?”
“Daisy.”
“Đó là ai?” Người đàn ông tỏ ra không hiểu.
Thần Dương: “…”
Hắn liền chỉ vào Thời Sênh ở cách đó không xa: “Chính là tiểu yêu kia kìa.”
“Ồ…” Người đàn ông không thèm nhìn về phía Thời Sênh, chỉ ngáp một cái, “Ta ngủ đây.”
Thần Dương túm chặt người đàn ông không cho hắn ngủ: “Lão đại, huynh đừng ngủ nữa, chúng ta đã vào trong rồi.

Ở đây có gì chúng ta đều không biết chắc được, quá nguy hiểm.”
Bọn họ thực sự không có nhiều tinh lực để chăm sóc cho một lão đại có thể bạ đâu ngủ đó được.
“Nhưng ta rất buồn ngủ.” Người đàn ông lim dim mắt như thể sẽ ngủ bất cứ lúc nào.
“Lão đại!” Thần Dương kêu lên.
Người đàn ông ngáp một cái làm nước mắt chảy cả ra ngoài.

Thân thể hắn hơi lung lay một chút như muốn ngủ tiếp.

Đúng lúc hắn ngả người về sau thì Thần Tường lại đẩy hắn ngồi thẳng dậy, lay thêm vài cái, hắn mới thở dài rồi con ngươi dần dần sáng sủa lên: “Bản đồ đâu?”
Khóe miệng Thần Dương giật giật: “Chẳng phải ở chỗ huynh sao?”
Người đàn ông sờ soạng người mình một lúc rồi chớp mắt vô tội: “Không có.”
Thần Dương: “…” Có cái lão đại như thế này thì được cái tích sự gì chứ?
Người đàn ông nghĩ ngợi rồi ngón tay xinh đẹp xoa xoa mí mắt: “Hình như ta đã vứt nó ở trên thuyền rồi.”
Thần Dương: “…” Ta có thể chửi bậy không? Thật sự muốn ném huynh ấy vào biển cho cá rỉa.
“Bỏ đi, dù sao ta cũng nhớ kỹ rồi.” Người đàn ông xua tay, “Ta ngủ một lát cái đã, tỉnh ngủ sẽ nói cho các ngươi biết nhé.”

“Lão đại!” Huynh nhớ kỹ rồi thì có ích lợi gì chứ?
Phành phạch…
Một tiếng này của Thần Dương vừa dứt, chim trong rừng lập tức bay loạn lên.

Mọi người ngừng thở, quan sát xung quanh với vẻ đề phòng.
Một hồi lâu sau, mọi người mới thả lỏng cảnh giác: “Thần Dương, sao ngươi lại to tiếng thế hả?”
“Không phải ta, ta vừa nói thì đúng rồi, ai mà chẳng…” Thần Dương khóc không ra nước mắt với sự trách móc của đồng bọn.

Cuối cùng hắn phất tay áo nói: “Các ngươi tự đi mà nói với lão đại đi, ta không thèm nói nữa.”
“Các ngươi có bản đồ ở đây hả?” Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm bay tới, dừng bên cạnh bọn họ, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
“Không phải bản đồ.” Thần Dương lắc đầu.
“Ta nghe thấy rồi.”
“Thật sự không phải bản đồ đâu…” Thần Dương thực bất đắc dĩ, không khỏi âm thầm trợn mắt với lão đại nhà mình.

Người ta có tên mà huynh cứ thích gọi người ta là Bản Đồ, giờ thì tốt rồi, chọc vào phiền toái rồi nha!
“Ta rất tò mò, rốt cuộc các ngươi tới đây làm gì thế?”
Người đàn ông mơ màng sắp ngủ, nghe thấy Thời Sênh nói mấy lời này liền mở to mắt.

Sau khi thấy mặt Thời Sênh thì cứ dán mắt nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới hỏi thiếu niên đang đỡ mình từ phía sau: “Nàng ấy là ai thế?”
Trên gương mặt trắng trẻo mũm mĩm của Thần Tường xuất hiện vẻ kinh ngạc: “Mỹ nhân ngư đó.

Lão đại, huynh không thấy à, nàng ấy có một cái đuôi màu lam, nhìn rất đẹp nha!”
Thời Sênh: “…”
“Thế à?” Người đàn ông tỉnh táo hoàn toàn, bám vào Thần Tường đứng lên rồi lảo đảo đi tới gần Thời Sênh.