[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1670: 1670: Trẫm Là Thiên Hạ 5





Các vị đại thần ngẩn ngơ, ngay cả Đới Tự cũng có chút ngơ ngác, thế nhưng bà ta đã nhanh chóng hiểu ra.
Trong những chuyện khác Nữ hoàng không làm gì được bà ta, cũng chỉ có thể dùng thân phận Nữ hoàng ép bà ta chút chuyện cỏn con thể này, để bà ta không có lý do để kháng chỉ.
Hiểu rõ điểm này, Đới Tự liền ung dung bình thản tạ ơn tiếp chỉ.
Bệ hạ muốn chơi cùng bà ta, thì bà ta sẽ xem xem Nữ hoàng mà bà ta đã chứng kiến cả quá trình trưởng thành từ nhỏ tới lớn này có thể giở được những chiêu trò gì.
Đới Tự từ chối đi cùng với triều thần, một mình rời khỏi điện Kim Loan trước.
Các triều thần khác châu đầu ghé tai vào với nhau, một lúc sau mới rời đi hết.
Ở một hành lang cách đó không xa, Thời Sênh dựa vào cây cột, đưa mắt nhìn đám triều thần đó rời đi.
“Bệ hạ, thừa tướng không hề nổi giận, cũng không hề nghi ngờ, chỉ lạnh nhạt tiếp chỉ.” Nữ quan đứng đằng sau Thời Sênh bẩm báo chuyện khi nãy ở điện Kim Loan.
“Quả là người làm đại sự.” Thời Sênh nói, “Đáng tiếc, lại muốn tạo phản trẫm.”
Nữ quan lộ vẻ mặt không hiểu, Bệ hạ đang vừa khen thừa tướng, nhưng lại vừa tiếc nuối, là có ý gì đây?
“Ngày mai rắc ít đá vụn ở bên ngoài điện Kim Loan.” Thời Sênh dặn dò nữ quan, “Mài nhọn đá cho trẫm, tốt nhất là phải để cho họ ký ức sâu sắc.”
Vẻ mặt nữ quan kinh ngạc, “Bệ hạ… chuyện… chuyện này không ổn lắm?”
Thời Sênh vỗ lên long bào không có chút bụi bẩn nào, kéo mép áo đứng thẳng người dậy, ánh mắt dừng lại trên mái hiên ở phía xa xăm, “Họ đều nói trẫm ngu ngốc vô năng, có tùy hứng làm bậy hơn nữa cũng chẳng hề gì cả.”
Nữ quan ngẩn người nhìn bóng lưng Thời Sênh rời đi, lần đầu tiên cảm thấy bóng lưng của điện hạ kiên nghị như thế, để lộ ra khí thế kẻ mạnh không sợ hãi bất cứ thứ gì.
Đây mới là khí thế một người làm nữ hoàng nên có.
Nữ quan bỗng nhiên có một cảm giác, sau này bầu trời này… sẽ không giống như trước kia nữa.

Ngày hôm sau các vị đại thần cầu phúc nhìn thấy những viên đá ngổn ngang rơi ngoài điện Kim Loan, tức thì trước mắt đen kịt lại.

Bệ hạ muốn làm gì vậy chứ?

Muốn đòi cái mạng già của họ sao?
Chỉ quỳ hai canh giờ không thôi đã sắp đòi luôn cái mạng già của họ rồi, nếu cứ quỳ như vậy chẳng phải sẽ phải chết ở đây luôn sao?
Đám đại thần lần lượt phản đối, muốn cầu kiến Bệ hạ.

Ngoài điện Kim Loan huyên náo như cái chợ rau.
“Bệ hạ đến.”
Nghe tiếng hô dài này các đại thần ngừng kêu gào huyên náo lại, lần lượt nhìn về phía người đang đứng trên bậc thềm trước điện Kim Loan.
Có đại thần lần đầu tiên gặp Bệ hạ sau khi người đội mồ sống dậy, cảm giác hoàn toàn khác so với trước kia, không có cảm giác ràng buộc co cụm không dám mở rộng móng vuốt nữa, cả người đều lộ ra khí phách vương giả bễ nghễ thiên hạ.
Dường như họ đã nhìn thấy được bóng dáng của Nữ hoàng tiền nhiệm.
Đây mới là khí thế cần có của một bậc đế vương.
“Làm sao? Có ai không phục?” Thời Sênh đứng trên bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống đám đại thần ở phía dưới.
“Bệ hạ, chúng thần cầu phúc không có vấn đề gì, nhưng còn…” Có vị đại thần nói rồi nhìn những viên đá vụn dưới đất, thế này thì bảo họ phải quỳ thế nào đây?
“Có vấn đề gì sao?” Ngữ khí Thời Sênh không hề thay đổi, dường như cô không biết vị đại thần kia có ý gì.
“Bệ hạ, người làm như vậy, là muốn đòi mạng người.

Rất nhiều vị đại nhân tuổi tác đã cao, mỗi ngày quỳ hai canh giờ đã là cực hạn rồi, bây giờ còn thêm những viên đá vụn này thì…”
Khóe môi Thời Sênh khẽ cong lên, “Trong số các ngươi có ai có ý kiến với mệnh lệnh của trẫm?”
Ông đây còn không trị nổi đám gian thần các ngươi sao.

Bản cô nương đây là tổ tông của gian thần đấy nhé.
Đám đại thần: “…” Rốt cuộc là có nghe họ nói không vậy?

Đám đại thần nhất thời không có ai lên tiếng phản đối.
Thời Sênh xua tay, “Nếu không có ai có ý kiến thì bây giờ bắt đầu luôn đi.”
Đậu mé…
Họ không có ý kiến lúc nào cơ chứ!!
Bệ hạ, người lý giải như vậy có phải là kỳ quái lắm không?
“Bệ hạ, người cố ý giày vò chúng thần sao?” Gian thần số 1 đảng gian thần không phục đứng ra, “Chúng thần có chỗ nào sai chứ?”
Thời Sênh chớp chớp mắt, “Có chỗ nào sai? Ngươi hỏi trẫm sao?”
Gian thần số 1 đảng gian thần ưỡn thẳng ngực, “Xin Bệ hạ chỉ rõ.

Nếu Bệ hạ không thể chỉ ra một lý do khiến quần thần tin phục thì chư vị đại thần không thể tin phục được.”
Vẻ mặt nữ tử đứng trên bậc thang huênh hoang, giọng nói huênh hoang vang vọng khắp đất trời, “Trẫm là thiên hạ.”
Chư vị đại thần không biết là bị dọa cho sợ hãi, hay là nhất thời quên mất phản ứng lại, mà hết thảy đồng loạt ngẩn người đứng nhìn Thời Sênh.
Thấy mọi người không có phản ứng gì, Thời Sênh nói tiếp: “Các ngươi có ý kiến thì cũng nín lại cho trẫm.

Nếu không phục các ngươi có thể đuổi trẫm từ cái vị trí này xuống, chỉ cần một ngày trẫm còn ở vị trí này, thì các ngươi đều phải nghe theo trẫm… chào mừng các ngươi tới tạo phản.”
Chào mừng các ngươi tới tạo phản?
Các ngươi tới tạo phản?
Tạo phản?
Phản?

Họ có nghe lầm không vậy?
Lời nói này phát ra từ miệng Bệ hạ sao?
Từ các bậc thượng vị kiêng kỵ nhất chính là hai chữ tạo phản, vậy mà cô ta lại dám nói ra như vậy.

Chẳng lẽ ba ngày đó đã thực sự khiến đầu óc cô ta bị hỏng luôn rồi sao?
Không khí vô cùng quỷ dị, đám đại thần nhìn nhau, nhất thời không dám lên tiếng phản đối.
Họ không dám tiếp lời.
Ánh mắt Thời Sênh quét một vòng trên người tên gian thần Đới Tự.

Vị thừa tướng này từ đầu đến cuối đều duy trì trạng thái cao lãnh, không nói lời nào, chỉ nhìn xuống mặt đất.
Cho đến khi Thời Sênh nhìn bà ta, Đới Tự mới ngẩng đầu lên, ánh mắt giao với Thời Sênh.

Một khoảnh khắc giống như có điện quang hỏa thạch lóe sáng trong không trung.
Tim Đới Tự đập mạnh, trong lòng bỗng xuất hiện ý muốn thoái lui.
Ánh mắt lãnh đạm đến mức “thế giới này không liên quan đến ta” đó khiến người ta không khỏi sợ hãi trong lòng.
Khoảng thời gian ba ngày đó, Nữ hoàng Bệ hạ rốt cuộc đã trải qua những gì?
Đới Tự nhất thời không nắm được, di chuyển ánh mắt đi chỗ khác trước.

Bà ta có thể đi đến được vị trí như ngày hôm nay chính nhờ vào sự cẩn trọng, biết co biết duỗi.
Đới Tự quỳ xuống trước.

Các đại thần khác thấy vậy, do dự đôi chút nhưng cũng vẫn quỳ xuống theo.
Thừa tướng đã quỳ xuống cả rồi, họ còn không quỳ, thì chẳng phải là muốn tạo phản thật sao?
Khoảnh khắc mọi người quỳ xuống đó, sắc mặt của đám đại thần thay đổi cực lớn.


Có người thông minh đeo theo bảo hộ đầu gối trong ống quần, thì còn tạm ổn, nhưng thời gian lâu một chút, đá cao thấp không bằng nhau lại còn có đầu nhọn, vẫn rất khó chịu.
Có người có lẽ cả đời này cũng chưa bao giờ phải chịu tội như vậy.
“Mang ghế ngồi ra đây cho trẫm.” Thời Sênh nghiêng đầu dặn dò nữ quan.
Nữ quan nghi hoặc một lát, nhưng biết đó không phải là chuyện cô ta có thể hỏi, ít nhất là vào lúc này là không thể hỏi, nên cung kính khom lưng đáp: “Thần tuân lệnh!”
Thời Sênh cho người mang ghế đến, ai ngờ họ lại mang ghế rồng đến.
Được thôi, dù sao thì trẫm cũng là Nữ hoàng, ngồi ghế rồng cũng không có gì là không đúng cả.
Thời Sênh bắt chéo một chân, “Hôm nay chúng ta thượng triều ở đây.”
Đám đại thần đang quỳ dưới đất: “…”
Bệ hạ điên thật rồi.
“Sao nào, không có chuyện gì khởi tấu à?” Không ai lên tiếng, Thời Sênh đành phải lên tiếng hỏi.

Cô là một Nữ hoàng có đạo đức nghề nghiệp nha.
Đám đại thần nhìn nhau, cô ta định thượng triều ở đây thật sao? Từ thời khai quốc cho đến nay, chưa có nữ hoàng nào xằng bậy như vậy.

Không đúng, tự cổ chí kim cũng chưa thấy có vị Hoàng đế nào xằng bậy như vậy.
“Bẩm Bệ hạ, vụ án tham ô của Sử bộ thị lang đã bị trì hoãn nhiều ngày, xin Bệ hạ minh xét.” Đảng gian thần dưới sự chỉ thị của Đới Tự đứng ra bẩm báo.
Sử bộ tương đương với bộ phận nhân sự ở thời hiện đại.

Đới Tự muốn sắp xếp quan viên để nắm giữ toàn bộ quyền lợi trong tay mình.

Những người khác không thông đồng làm bậy, đương nhiên sẽ bị vu oan giá họa.