[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1660: 1660: Ôn Cố Tri Tín 30





“Tô Tín.”
Một tiếng kêu yêu kiều vang lên sau lưng, Thời Sênh quay đầu.

Ô Vân bước nhanh từ chỗ tối chạy đến, hốc mắt sưng đỏ, “Cô tại sao phải gây khó dễ cho tôi?”
“Lần trước lời tôi cảnh cáo cô, cô coi là gió thoảng bên tai sao?”
Ô Vân nhớ tới lần gặp gỡ ở nhà cô ta, không khỏi run lên, cô gái này chính là một người điên, y như Lôi Đình…
Người của thế giới này, đều là người điên.
Ô Vân đuối lý, nếu như “Ma tướng” là cô ta sáng tác, cô ta có thể lý luận với Tô Tín.

Nhưng “Ma tướng” không phải của cô ta, người phụ nữ trước mặt này còn hư hư thực thực biết lai lịch của mình.
“Tôi… tôi chỉ là thiếu tiền mà thôi.” Cô ta muốn rời khỏi tên biếи ŧɦái Lôi Đình kia, nhưng cô ta không có tiền, đây là cách kiếm tiền nhanh nhất.
“Đó là chuyện của cô, cô cầm tác phẩm của tôi đi kiếm tiền, đã được tôi đồng ý chưa?”
“Tôi…” Ô Vân há miệng, nước mắt dán trên mi mắt, rất điềm đạm đáng yêu, bộ dạng yếu đuối.
Cô ta lui về phía sau mấy bước, nhìn xung quanh, đột nhiên xoay đầu chạy.
Thời Sênh: “…” Cứ thế là chạy à? Mẹ kiếp! Không đánh nhau à??!
Ô Vân vô tri vô giác đi ở trên đường.

Cô ta muốn trở về, cô ta không muốn ở đây nữa.

Cô ta thà sống cuộc sống văn phòng, tăng ca mỗi ngày còn hơn.
Kít…
Một chiếc Sedan màu đen dừng lại bên cạnh Ô Vân.

Ô Vân còn chưa nhìn rõ tình hình, đã bị người kéo vào trong xe.

Hơi thở quen thuộc chặn miệng cô ta lại, bàn tay dạo chơi trên người cô ta.

Ô Vân giật mình, nhìn thấy người trước mặt, cô ta ngẩn ra, sau đó vùng vẫy kịch liệt.
Đáng tiếc vùng vẫy như vậy cũng không ích gì, đáy mắt Ô Vân lộ ra tuyệt vọng, tiếp nhận sự giày vò trả thù như cuồng phong của người đàn ông này.

Mà ở trước mặt, còn có tài xế.

Mặc dù giữa họ có kính ngăn cách, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, nhưng Ô Vân vẫn cảm thấy mình bị làm nhục.
Nhục nhã như vậy… cũng không phải một hai lần.
“Ai bảo em chạy hả?” Người đàn ông đưa tay bóp cổ cô ta, ánh mắt u ám, “Ai cho em cái gan đấy?”
Ánh mắt Ô Vân đờ đẫn nhìn hắn, không hề trả lời.
Cô ta phản ứng càng kịch liệt, hắn lại càng đáng sợ.
Lôi Đình phát giác Ô Vân có cái gì không đúng, theo bản năng buông lỏng tay, khẽ nhíu mày, cũng mất hứng tiếp tục.

Hắn rời khỏi cơ thể cô ta, tiện tay ném một chiếc áo đắp lên người cô ta.
Lần này Ô Vân rất yên tĩnh, trầm mặc ngồi dậy mặc quần áo.

Lôi Đình nhìn rất không thoải mái.
Trước kia mỗi lần như vậy cô ta đều sẽ khóc, thậm chí là mắng hắn.

Hắn rất hy vọng cô ta yên tĩnh một chút.

Nhưng bây giờ cô ta đột nhiên yên tĩnh, hắn ngược lại cảm thấy không đúng.
Lôi Đình lấy điện thoại ra soạn tin, cũng không biết gửi cho ai.
Đing…
Bên kia rất nhanh trả lời, Lôi Đình xem xong khí áp quanh thân thấp đi mấy phần.

Hắn ném điện thoại ra, lần nữa nghiêng mình bao phủ người đang co lại trong góc.
“Cầu xin tôi đi, tôi sẽ giúp em báo thù.”
Cơ thể Ô Vân cứng ngắc, cô ta ngẩn ra ngẩng đầu nhìn hắn.
Báo thù?
Cô ta đã chịu đủ cuộc sống như thế này rồi, cô ta muốn báo thù.
Không được, vốn dĩ là cô ta đuối lý…
Báo thù? Tô Tín hại mày thành cái bộ dạng này.

Nếu như không phải cô ta, mày sớm đã nổi tiếng rồi.
Nội tâm Ô Vân xung đột, cuối cùng báo thù chiếm thượng phong.

Cô ta nhỏ giọng, “Cầu xin anh.”
“Lớn tiếng chút.”
“Cầu xin anh.”
“Cầu xin người không phải như em đâu.” Làn khói mờ nơi đáy mắt Lôi Đình vơi đi mấy phần, ngón trỏ ma sát môi cô ta.
Ô Vân cắn môi dưới, tay run run ôm cổ hắn, run rẩy hôn hắn.

Đây là lần đầu tiên Ô Vân chủ động như vậy.

Lôi Đình tách hai chân cô ta ra, để cô ta ngồi lên người mình, chỗ nóng bỏng vừa vặn ngang với nơi đó.
Cơ thể Ô Vân cứng lại.
Lôi Đình vẫn ung dung nhìn cô ta, cũng không cử động.
Ô Vân lòng tràn đầy nhục nhã, có chút hối hận với quyết định vừa rồi, nhưng cô ta biết mình không chạy được, chỉ có thể cắn răng tiếp tục.

Nếu đã không chạy thoát, có thể trả thù người kia cũng đáng.

Tin tức “Ma tướng” vì nguyên nhân nội bộ mà hủy bỏ phát sóng rất nhanh truyền khắp trên mạng.

Đoạn phim quảng cáo đã phát trước đó, có không ít người xem, nhưng bây giờ đột nhiên không phát nữa, nguyên nhân còn giải thích rất mập mờ.
Đến nhân viên Công ty Kuman cũng không biết nội tình, chỉ biết là tổng tài mới nhậm chức đã đánh rơi hạng mục này đầu tiên.
[Đào Tô: Chị vừa nghe đồng nghiệp nói, em là tổng tài mới nhậm chức của bọn chị?? Chị không nghe nhầm chứ?]
[Tô Tín: Không sai.]
[Đào Tô:… Gần đây em làm gì thế? Xuyên không à?]
Trước đó cô vẫn là họa sĩ do cô ấy phụ trách, sao vừa quay người lại thành cấp trên của cô ấy rồi??
Cái thế giới huyền ảo này.
[Tô Tín: Ngày mai chị đến phòng tổng biên làm việc.]
[Đào Tô: Hả?]
[Tô Tín: Tổng biên bị em đuổi rồi.]
[Đào Tô:…] Miếng bánh trên trời rơi xuống.
Thời Sênh nhậm chức đuổi không ít người.

Những người đã từng nhúng tay hoặc là đã làm gì lúc nguyên chủ hủy bỏ hợp đồng, một người cũng không thoát, bồi thường tiền cũng phải đuổi.

Thói tùy hứng có tiền của Thời Sênh được phát triển đến trình độ cao nhất.
Mọi người cảm thấy đây không khác gì một bộ phim bom tấn, trái nghịch đến mức khiến người ta trố mắt nghẹn họng, trở tay không kịp.
“Một bước lên trời” đại khái chính là từ dùng để hình dung cô.
Không ai biết cô rốt cuộc làm cách nào trở thành tổng tài.

Chuyện lớn như vậy xảy ra, những cổ đông kia lại luôn giả chết, không nói tiếng nào, khiến cho các giới cũng nghi ngờ, vị Tô Tín này có phải người thừa kế của gia tộc trâu bò nào không.
Nhưng tra rồi liền phát hiện, gia đình cô mặc dù không coi là bình thường, cha mẹ đều là học giả nghệ thuật, có thể có chút tiếng nói ở giới nghệ thuật, nhưng ở giới kinh doanh một chút căn cơ cũng không có.
Tìm hiểu đến ba đời trước, cũng không có bối cảnh gì có thể dùng.
Cho nên cô rốt cuộc là làm sao làm được tổng tài?
[Trường Hạ: Ăn cơm.]
Tin nhắn của Ôn Cố đột nhiên nhảy ra.

Thời Sênh tắt trang web, chạy đến nhà bên cạnh.
Chú Vinh đang bày chén bát, thấy Thời Sênh đi vào, mỉm cười chào hỏi, “Tô tiểu thư.”

“Ôn Cố đâu ạ?”
“Ở trong phòng, Tô tiểu thư gọi thiếu gia giúp tôi nhé.”
Thời Sênh đi qua gõ cửa, đợi một lúc mới có người mở cửa.
Ôn Cố mặc quần áo ở nhà, có lẽ tưởng là chú Vinh, mở cửa còn không nhìn bên ngoài đã đi vào.
Thời Sênh nhìn bên trong, phòng rất trống trải, chỉ có một cái giường và một cái bàn.

Trên bàn để máy tính.

Gầm bàn trống rỗng, hoàn toàn không nhìn thấy ngăn kéo.
“Ôn Cố.”
Sau lưng Ôn Cố đột nhiên có một cơ thể ấm áp dán vào, bước chân hắn cứng lại tại chỗ, một lúc lâu mới phản ứng được.

Bây giờ người có thể ra ra vào vào nhà hắn, không chỉ chú Vinh, còn có một cô gái.
“Sao thế…” Ôn Cố có chút khó khăn hỏi.

Đôi tay ôm hắn kia, dường như đang bóp lấy cổ họng hắn, hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
“Hơi nhớ anh.” Giọng Thời Sênh khe khẽ.
“Chúng ta không phải ngày ngày thấy nhau sao?”
“Không giống nhau…”
“Cái gì.” Giọng Thời Sênh quá nhỏ, Ôn Cố không nghe rõ.
Thời Sênh thu tay về, “Chính là nhớ anh đó, ngày ngày gặp cũng nhớ.”
Cảm giác ấm áp rời đi, Ôn Cố lại cảm thấy lạnh trong thời tiết thế này.

Hắn cúi đầu nhìn tay mình, ngón cái và ngón trỏ vê vê vào nhau.

Đột nhiên hắn xoay người lại kéo Thời Sênh vào trong lòng.