* Tất cả mọi người đều biết Tô Tín vẽ tranh 18 + *
Thời Sênh từng trải qua 101 cách chết, nhưng lần này lúc tỉnh lại, vẫn không khỏi giật mình.
Cô đang bị treo cổ!!
Cái kiểu chết rác rưởi này rốt cuộc là có ý gì hả!!
Không thể chọn một cách chết thoải mái một chút à?
Cổ bị dây thừng siết lấy, Thời Sênh rất khó chịu.
Cô cứ treo thế này nữa, có lẽ cũng sẽ ngỏm mất.
“Bịch!”
Thời Sênh cắt đứt dây thừng, rơi xuống một đống sách, mắt nổi đầy sao.
Thời Sênh sờ cổ, đau rát.
Đau dã man luôn ấy!!
Thời Sênh chậm chạp ngồi dậy từ trong đống đồ linh tinh, dưới mông toàn là sách và ít giấy.
Nguyên chủ rốt cuộc là bị bệnh gì, treo cổ lại phải chuyển lắm sách như vậy đến dưới chân.
Thời Sênh lật những cuốn sách kia.
Hầu hết là truyện tranh, những tờ giấy kia thì chỉ giống như mấy bản nháp và ý tưởng.
“Cái gì không biết?”
Thời Sênh chống người đứng lên khỏi đống sách, đặt mông ngồi vào ghế sofa bên cạnh, nhanh chóng quan sát xung quanh một vòng.
Phòng rất sạch sẽ, mỗi một chỗ đều thu dọn vô cùng ngăn nắp quy củ.
Cô đang ở trong phòng khách, trong phòng có một chùm đèn thủy tinh, cô đã treo cổ trên cái đèn đó.
Cái đèn thủy tinh này hòa làm một thể với trần nhà à? Người nặng như vậy mà cũng chịu được!!
Thời Sênh chắc chắn trong cái nhà này chỉ có một mình cô, lúc này mới yên tâm.
Cô đứng dậy tìm nhà vệ sinh trước, nhìn nhìn cổ mình, dấu siết bên trên rất nghiêm trọng, lúc này đã sưng rồi.
Thời Sênh cảm thấy mình nuốt nước bọt cũng rất khó khăn.
Cô lại đe doạ dụ dỗ cướp được một chai thuốc từ chỗ hệ thống, sau khi bôi xong bắt đầu tiếp nhận ký ức.
Nguyên chủ tên là Tô Tín.
Gia đình tuy không phải là danh môn vọng tộc, nhưng cũng là thư hương môn đệ.
Ba là nhà thư pháp nổi tiếng, mẹ là bậc thầy quốc họa.
Nguyên chủ từ nhỏ lớn lên trong gia đình thế này nên cũng thích hội họa.
Vốn dĩ mẹ cô cũng muốn để cô học quốc họa, nhưng nguyên chủ không thích, ngược lại đi lên con đường hoàn toàn trái ngược với kỳ vọng của gia đình.
Cô vẽ loại truyện tranh mà giới trẻ thích nhất.
Đối với thế hệ của ba mẹ cô, truyện tranh đều là thứ vớ vẩn, thứ không vừa mắt.
Vì chuyện này, nguyên chủ mâu thuẫn không ít với gia đình, dẫn đến sau đó nguyên chủ căn bản không làm sao về nhà được, quan hệ trong nhà cũng vô cùng cứng nhắc, đón lễ đón Tết đều không thấy gọi điện thoại.
Nguyên chủ rất thích vẽ tranh.
Lúc cô học đại học, cũng bởi vì đăng liên tiếp một bộ truyện “Ngai vàng Vinh dự” mà nổi tiếng.
Bộ truyện này cũng là tác phẩm nổi tiếng của cô, đã cải biên thành phim hoạt hình và game mobile.
Nguyên chủ dựa vào bộ truyện tranh này, trở thành người mới hot nhất lúc ấy.
Nguyên chủ có thể điều chỉnh các loại phong cách, sau đó lại liên tục ra mấy bộ tác phẩm, khí chất đều rất tốt, trong giới manga cũng coi là có tiếng tăm.
Bước ngoặt của câu chuyện là lúc nguyên chủ nhận một bộ truyện cải biên hot nhất bây giờ.
Đây là một bộ nam tần huyền huyễn, loại bán IP vô cùng chạy, vô cùng hot.
Nguyên chủ vốn dĩ chỉ vẽ truyện gốc, tất cả tình tiết và nội dung, đều là ý tưởng của mình.
Thỉnh thoảng cũng sẽ vẽ tranh minh họa hoặc là trang bìa, những thứ khác chưa từng vẽ.
Cho nên khi đó lúc người khác tìm cô, cô không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Nhưng sau đó cô phát hiện tác giả của bộ này là học trưởng ở trường đại học của cô.
Vị học trưởng đó rất tài hoa.
Lúc đi học nguyên chủ đã rất yêu thích anh ta, cho nên sau khi biết anh ta là tác giả, dưới sự thuyết phục của công ty, nguyên chủ sau khi suy nghĩ liền đồng ý tiếp nhận.
Nhưng chuyện này giống như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, phương hướng phát triển hoàn toàn không được khống chế.
Ngay lúc cô và học trưởng suy nghĩ ra thiết lập nhân vật, cuối cùng lúc khẳng định chuẩn bị thông báo, có một họa sĩ thông báo trước, thậm chí còn cho ra cả nhân vật cô chưa kịp vẽ ra, phong cách vẽ giống y hệt cô.
Có người cho ra nhân vật trước, lần này học trưởng và biên tập liền có chút do dự.
Đây là đạo văn?
Bất kể ở nơi nào, đạo văn đều là một vết nhơ lớn.
Nguyên chủ và biên tập giải thích, cô không đạo văn của bất cứ ai, bộ này là cô tự vẽ, mà toàn bộ quá trình đều trao đổi với vị học trưởng kia, ghi chép nói chuyện có thể làm chứng.
Biên tập là biên tập nhiều năm của nguyên chủ, vẫn tin tưởng cô.
Hai bên còn chưa giải thích rõ, chuyện này không biết tại sao lại bị đưa lên mạng.
Những người đã sớm nhìn nguyên chủ không vừa mắt liền bắt đầu công kích.
Một người nổi tiếng xuất hiện một vết đen, vậy thì sẽ có vô số người nhảy ra không ngừng phóng đại vết đen đó, hận không thể đạp người ta vào trong vũng bùn, vĩnh viễn không trở mình được.
Nguyên chủ định giải thích, nhưng giải thích của cô có chút yếu ớt.
Bởi vì người họa sĩ kia đã thông báo trước một bước, bày tỏ sẽ chính thức hợp tác với tác giả, mà tác giả bên kia cũng đồng ý rồi.
Nguyên chủ còn chưa ký hợp đồng với công ty bên kia.
Cô mới chỉ phác thảo.
Sau khi phác thảo được thông qua, mới có thể ký kết hợp đồng chính thức, bởi vì những thứ này đều có công ty bảo đảm, cũng không cần lo lắng gặp chuyện không bình thường gì.
Nhưng bây giờ hợp đồng đã bị người khác ký rồi, cô còn rơi vào cái danh tiếng đạo văn.
Đương nhiên cái này vẫn chưa đến mức khiến cho nguyên chủ tự sát.
Tác phẩm của cô vẫn còn đó, số fan lớn, trên mạng nói một khoảng thời gian sẽ thôi, sau đó sẽ hết.
Nguyên chủ nếu như không nhận bộ cải biên kia, sẽ bắt đầu cập nhật ý tưởng truyện tranh của mình, một bộ cổ phong huyền huyễn “Ma tướng”.
Nhưng ngay lúc chuyện này sắp lắng xuống, họa sĩ kia bắt đầu đăng liên tiếp “Ma tướng”, nói là tác phẩm cô ta đã vẽ xong, nhưng luôn chưa phát hành.
Trừ một chút xíu khác biệt, còn lại giống của cô như đúc.
“Ma tướng” của nguyên chủ chỉ cho biên tập xem qua.
Lúc ấy cô mới chỉ vẽ hai chương, biên tập rất coi trọng.
Nhưng bây giờ họa sĩ kia cập nhật một mạch đến mười chương.
Cô mặc dù còn chưa vẽ, nhưng cả kịch bản gốc cô đều đã viết xong.
Tnh tiết nội dung cập nhật của họa sĩ kia, hoàn toàn giống kịch bản gốc của cô.
Biên tập vốn dĩ rất tin nguyên chủ, lúc này cũng bắt đầu nghi ngờ.
“Ma tướng” cô ấy chỉ xem đến hai chương, hơn nữa còn không phải bản thảo cuối cùng.
Bây giờ người ta lại phát ngôn rằng bộ tác phẩm này đã vẽ xong, chỉ là trước đó không cập nhật.
Vì vậy, biên tập nghi ngờ nguyên chủ cũng không phải không có lý.
Cô có thể nói một tác phẩm đã kết thúc đạo văn tác phẩm mới chỉ bắt đầu của cô không?
Không thể!
Nguyên chủ không biết xảy ra chuyện gì, đối mặt với hỏi han của bạn bè biên tập, cô chỉ có thể thanh minh cho mình, nhưng bảo cô lấy bằng chứng ra, cô có thể có bằng chứng gì?
Công ty bên kia không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên muốn hủy bỏ hợp đồng với cô, còn lấy việc cô đạo văn tác phẩm của người khác làm lý do, yêu cầu cô trả tiền vi phạm hợp đồng, đền bù tổn thất danh dự của công ty.
Biên tập mặc dù có ý nói thay cho cô, nhưng rốt cuộc là thấp cổ bé họng, không có tác dụng gì.
Một khoảng thời gian sau đó, nguyên chủ luôn điều tra họa sĩ kia, nhưng cô phát hiện họa sĩ đó rất thần bí, chưa bao giờ để lộ cất cứ thứ gì liên quan đến cuộc sống, cũng không lộ diện, thứ có thể tìm được, đều là có liên quan đến tác phẩm.
Không tìm được họa sĩ, mà họa sĩ còn càng ngày càng hot, nguyên chủ rất tuyệt vọng, cô không hiểu tất cả những thứ này là vì sao.
Cô muốn tiếp tục sáng tác, nhưng phát hiện sau khi mình trải qua những chuyện này, linh cảm lại cạn kiệt, cầm bút cũng không biết vẽ cái gì.