[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1539: 1539: Cẩm Lạc Kinh Thu 25





Cảm giác ngứa ngáy này một lát sau mới đỡ hơn, cũng may ngoài phản ứng này không còn có phản ứng khác.
Yên Thu đặt bát máu đã cạn đến tận đáy, chỉ còn một lớp dịch thể mỏng, vắt nước sạch lau xung quanh vết thương của Thời Sênh, lật chăn ra đắp lên người cô, “Hôm nay nàng ngủ ở phòng ta, ta đến thư phòng.”
Gương mặt Thời Sênh vùi trong chăn ngẩng mạnh lên, ỉu xìu nói: “Chàng không ngủ cùng ta sao?”
Yên Thu cứng đờ người, lắp bắp nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta… còn chưa thành thân.”
“Ta không để ý.” Có thành thân hay không không quan trọng, dù sao chỉ cần là hắn là được.
“Ta…”
“Ta khó chịu.” Thời Sênh cắt ngang Yên Thu, “Nhỡ có tác dụng phụ gì thì sao?”
Yên Thu bỗng chốc nói không thành lời, cố nén một lúc mới nói ra được, “Vậy, vậy ta ở bên cạnh giường với nàng, nàng ngủ đi.”
Thời Sênh liếc nhìn hắn, nghiêng đầu qua, vùi đầu vào trong chăn.
Yên Thu nói ngồi cạnh giường ở bên cô, thì cũng thực sự ngồi bên cạnh giường cho đến tối.
Muốn chỉ một lần chữa lành được vết thương là chuyện không thể, phải dùng phương pháp như vậy bảy ngày liên tiếp mới được.
Máu trong cơ thể người không ít, nhưng ngày nào cũng lấy máu nhiều như vậy thì cũng khó mà chịu được, sắc mặt Yên Thu bắt đầu trở nên trắng bệch.
“Điện hạ, uống bát canh nhân sâm này đi.” Huyền Trần đưa bát canh nhân sâm vừa sắc xong đến trước mặt Yên Thu, “Còn hai ngày nữa, nếu điện hạ cứ tiếp tục thế này thì sao có thể được, hay là để thuộc hạ làm thay?”
Yên Thu lắc đầu, “Phía bên công chúa Ngưng Hoan có động tĩnh gì không?”
“Không có động tĩnh gì, nhưng mà… trong cung phái người đến truyền chỉ, đợt săn bắn mùa thu muốn điện hạ đi cùng.” Huyền Trần hơi ngừng lại, “Điện hạ, thuộc hạ đề nghị người không nên đi, chỉ e lần này Hoàng đế muốn nhân cơ hội diệt trừ người.”
Yên Thu uống hết bát canh nhân sâm, đáy mắt hiện lên ánh sáng hung tợn, “Diệt trừ ta sao? Đâu có đơn giản như vậy, ta có chết cũng phải kéo theo một kẻ đệm lưng.”

“Vậy người có đưa Hồng Cẩm đi không?”
Ánh sáng hung tợn trong mắt Yên Thu bị sự nhu hòa thay thế, “Cho dù ta không cho nàng đi thì nàng cũng sẽ tự đi.”
Nếu hắn chết thì sao cô sống tiếp được đây? Cô phải chết cùng với hắn…
Huyền Trần mở miệng, muốn nói lại thôi.
“Sao nào, có gì muốn nói?”
Yên Thu hỏi, Huyền Trần cũng không giấu giếm nữa mà nói thẳng: “Điện hạ, người trả giá vì cô ta như vậy có đáng không? Cô ta… thân phận cũng có chút không rõ ràng.”
“Không có gì đáng hay không đáng.” Yên Thu rủ mắt xuống, “Khi ta làm những chuyện này không hề có chút do dự nào.

Nếu đã là bản năng của ta thì ta không cần phải khắc chế.

Cho dù thế nào cuối cùng… ta cũng sẽ chấp nhận.”
Có được câu trả lời, Huyền Trần không những không thở phào nhẹ nhõm được mà ngược lại càng căng thẳng hơn.

Tại sao điện hạ lại giống như thay đổi cả con người luôn vậy?
Bảy ngày sau, vết thương của Thời Sênh lành lại, sau lưng chỉ còn lại một vết sẹo màu hồng nhạt, nhìn vẫn có vẻ dữ tợn như cũ.
Thời Sênh mặc từng chiếc áo lên.


Huyền Trần đợi ở bên ngoài, thấy cô đi ra, đáy mắt hiện lên sự buồn rầu, hắn hơi khom lưng, “Điện hạ đang ở Tây Uyển.”
Bây giờ điện hạ thích cô ta, cô ta cũng coi như là một nửa chủ tử.
“Mấy hôm nay có người đến tìm ta không?”
“Đường chủ Thanh Phong Đường đã từng đến, nhưng đã bị điện hạ đuổi đánh đi rồi.” Huyền Trần mặt không biểu cảm nói: “Hồng Cẩm, đừng để điện hạ thất vọng.”
Nếu điện hạ đã chọn cô ta, thì tia hy vọng duy nhất của điện hạ lúc này chính là nữ nhân này, chỉ mong cô ta đừng lừa gạt điện hạ.
Thời Sênh nhếch miệng, tự tin đường hoàng nói: “Đương nhiên là ta sẽ không để chàng phải thất vọng rồi.”
“Chỉ mong là vậy.” Huyền Trần ném lại một câu, nhìn về một hướng khác, rõ ràng không mong chờ lắm vào cô.
Thời Sênh tìm thấy Yên Thu ở ngôi đình ở Tây Uyển.

Mấy chữ lần trước còn dang dở giờ đã viết xong, đang bày trước mặt hắn.
Thí Yên đoạt thiên.
Hắn nhìn mấy chữ đó đến xuất thần, ngay cả Thời Sênh đến hình như hắn cũng không chú ý tới.
“Chàng thế này có bị người ta gϊếŧ chết cũng không biết, có thể đề cao cảnh giác lên được không?” Thời Sênh đi đến bên cạnh hắn.
“Ta biết là nàng.” Yên Thu lãnh đạm đáp.
Thời Sênh chợt vui hẳn lên, kéo tay áo Yên Thu bám lấy.
Yên Thu tránh né, nhưng tay đã đỡ lấy hông cô, “Đừng quậy.”

Thời Sênh bĩu môi, dựa vào ngực hắn, nhìn mấy chữ trên bàn, “Sao vậy, muốn tạo phản sao?”
Yên Thu giơ tay gập tờ giấy tuyên thành lại, giọng nói đè thấp xuống, giống như tiếng kêu trầm thấp phát ra từ cổ họng, “Chỉ sợ lỡ thua không còn manh giáp thì không bảo vệ được nàng nữa.”
“Tự tin lên nào! Tạo phản thì phải có khí thế của kẻ tạo phản.

Chàng còn chưa bắt đầu đã sợ thua, thì sao thắng được chứ!” Thời Sênh vỗ vai, “Chàng mà áp chế đối phương về mặt khí thế, thì chàng đã thắng được một phần ba rồi.”
“Ta đã mất đi quá nhiều thứ rồi.” Yên Thu ôm lấy Thời Sênh ngồi xuống, để cô cầm bút, hắn nắm tay cô viết chữ, “Khi ta còn rất nhỏ, ta tưởng rằng mình rất may mắn khi là một hoàng tử, có Mẫu hậu và Phụ hoàng yêu thương ta.”
“Trước năm mười tuổi, ta không khác gì những hoàng tử khác, thậm chí càng kiêu căng ngạo mạn hơn, không hề kiêng kỵ bất cứ điều gì, bởi vì ta biết Phụ hoàng sẽ chống lưng cho ta.”
“Đó là sinh nhật mười tuổi…” Yên Thu ngẩn người, nghiêng mặt hôn lên mặt Thời Sênh, dường như đang tìm cảm giác an toàn, “Có rất nhiều người đến chúc mừng, cảnh tượng vô cùng tráng lệ, nhưng ta không nhìn thấy Phụ hoàng, cho nên ta lén lút trốn khỏi yến tiệc đi tìm Phụ hoàng.”
“Ta không nghe thấy Phụ hoàng nói gì, nhưng khi Phụ hoàng nhìn thấy ta, nhìn thấy sự chán ghét căm hận trong ánh mắt đó, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Tuy Phụ hoàng nhanh chóng thu lại ánh mắt đó, sau này cũng không thể hiện ra gì khác nữa, nhưng trong lòng ta vĩnh viễn cũng không thể quên được nó.”
“Những người bên cạnh ta đều là do Phụ hoàng sắp xếp.

Một khoảng thời gian rất dài, ta đều cảm thấy họ đang giám sát ta.

Càng trưởng thành ta càng nhìn thấy rõ được nhiều thứ.

Phụ hoàng ngoài mặt sủng ái ta, nhưng chẳng qua chỉ là để cho người khác xem.


Ông ta đẩy ta ra đầu sóng ngọn gió, nếu ta đứng không vững thì sẽ bị nuốt chửng ngay tức khắc.”
“Ta đã mất đi tự do và bản thân, trở thành quân cờ để ông ta thao túng.

Suốt một khoảng thời gian rất dài, ta cũng không thể hiểu nổi, tại sao một người khi đã trở nên độc ác lại có thể tuyệt tình đến vậy.

Nhưng bây giờ ta đã hiểu rồi…”
Yên Thu dừng lại ở nét bút cuối cùng, “Cho nên, ta không muốn mất đi nàng nữa.”
Trên tờ giấy tuyên thành, trên nền giấy trắng mực đen – gia đình đế vương, bản chất vô tình.
Thời Sênh khẽ động ngón tay, mấy chữ như chó trèo tường xuất hiện ở phía dưới – trời không dung chàng, nghịch thiên mà đi.
Một lát sau Yên Thu mới mím môi cười, “Chữ của nàng phải luyện nhiều thêm mới được.”
Không biết thêu hoa, viết chữ cũng giống như chó trèo tường, có lẽ cầm kỳ thi họa gì gì đó cũng đừng nghĩ đến luôn, chỉ có gϊếŧ người phóng hỏa là giỏi…
“Chữ không quan trọng, nhìn nội dung kìa!” Thời Sênh chỉ vào chỗ trống trên tờ giấy tuyên thành, chữ bút lông của cô viết vô cùng nguệch ngoạc, những người biết viết chữ bút lông đều không hiểu được.
“Nói khoác không biết ngượng.” Nói vậy nhưng giọng nói tràn ngập sự cưng chiều.
“Ta muốn đi tìm tên nhiều lời đó làm một chuyện, chàng có đi không?” Thời Sênh quay người, ôm cổ Yên Thu, hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Nhiều lời?” Ai vậy?
“Cái tên ở Thanh Phong Đường đó.”
Yên Thu: “…”
Cái tên mặt trắng đó sao? À không đúng, tên mặt đen đó sao? Tên mặt đen đó có gì đáng để quan tâm chứ?