[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1468: 1468: Ác Bá Của Tinh Tế 36





Thời Sênh về nhà thì phát hiện cả Thần Hành và Thập Phương đều không có nhà, chỉ có thể tự tiến vào máy chủ để điều tra.
Nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Hết thảy Lam Tinh đều bình thường.
Hết thảy bình thường mới là không bình thường.
Cô đã diệt sạch đám hải tặc do đầu não điều khiển, nó có thể chịu thua sao?
Thập Phương về, thấy Thời Sênh ngồi trầm tư ở đó thì kinh ngạc, nhẹ nhàng bước qua.
Anh ta vừa đứng yên, Thời Sênh liền ngẩng đầu lên, phân phó bằng giọng bình đạm: “Tra rõ rất cả những thế lực buôn lậu trong Lam Tinh.”
Đầu óc Thập Phương chuyển một vòng liền nghĩ tới một việc: “Có phải vì chuyện gần đây người máy thường xuyên tấn công con người không?”
Chuyện này đã được báo lên nhưng anh ta cũng không tra ra manh mối gì cả.
“Tuyên bố lệnh giới nghiêm cấp ba, khởi động Hệ thống phòng ngự tối cao.

Trong vòng ba ngày, trục xuất tất cả những người không có thân phận thường trú tại Lam Tinh.

Mười ngày sau đóng tất cả các cảng, cư dân của Lam Tinh không về kịp thời cũng sẽ không được tiến vào.

Tiêu hủy toàn bộ máy móc không rõ lai lịch, lập tức thăm dò và quan sát những nơi dị thường, phát hiện con người khả nghi thì hành quyết ngay tại chỗ.”

“Nghiêm trọng như thế sao?” Thập Phương kinh ngạc, cái này khác nào phong tỏa toàn bộ Lam Tinh.
“Thập Phương.” Thời Sênh đứng dậy khỏi ghế ngồi, giọng nói chưa từng nghiêm trọng như thế này bao giờ, “Đối thủ của chúng ta là Linh.”
Linh?
Đầu não của Tinh Tế?
Thập Phương trừng mắt, có vẻ rất không tin nổi, gia chủ làm gì mà chọc vào cả đầu não vậy chứ?
Thời Sênh nói nghiêm trọng như vậy nên Thập Phương cũng không dám trì hoãn, lập tức phân phó công việc.
Lệnh giới nghiêm cấp ba được tuyên bố đầu tiên.

Lam Tinh mới chỉ hai lần ban lệnh giới nghiêm, một lần là khi Trùng tộc đột kích, một lần là Liên minh phái binh tới tấn công, nhưng cũng chỉ là giới nghiêm cấp hai.
Lần gần nhất khi Trùng tộc đột kích mới chỉ giới nghiêm cấp hai, giờ còn lên tới cấp ba, chuyện này còn nguy hiểm hơn cả Trùng tộc sao?
Thứ này không đùa giỡn được, dù chủ nhân của Lam Tinh tùy hứng tới cỡ nào, thích gây chuyện tới cỡ nào thì cũng chưa từng chơi đùa với mức này.

Người trên Lam Tinh biết đã xảy ra chuyện lớn nên bắt đầu hành động theo lệnh giới nghiêm, lạnh cả người khi thấy Trảm Long Vệ cùng quân đội đóng quân ở các nơi đi tra tất cả những thế lực không hợp pháp trên Lam Tinh.
Những máy móc xuất hiện dị thường đều bị tiêu hủy, cư dân bất hợp pháp bị trục xuất, cảng có thể ra nhưng rất khó vào, cả ngày truyền ra thông báo sắp đóng cảng.
Lúc đầu còn có người chửi rủa, nhưng sau đó bọn họ phát hiện ra trên Tinh Võng cũng có không ít người oán giận, không chỉ làm Lam Tinh điều động mà các tinh cầu do sáu đại gia tộc quản lý cũng bắt đầu có hành động.
Lúc này, mọi người mới nhận ra là đã thật sự xảy ra chuyện rồi.
Hơn nữa, chuyện này còn không chỉ lan tới Lam Tinh.


“A Sênh, đừng làm cô ấy bị thương.”
“Không thể nào.”
“A Sênh, mình xin cậu, đời này mình chưa từng cầu xin bất kỳ ai, mình xin cậu hãy thả cô ấy ra, lưu đày tới nơi nào cũng được, nhưng đừng làm cô ấy bị thương.”
“Không-thể-nào.”
“A Sênh, mình sắp chết rồi.”
Thời Sênh ngồi bật dậy khỏi giường, hơi thở nặng nề và dồn dập.
Trong đầu vẫn còn văng vẳng lần nói chuyện cuối cùng giữa cô và Hạ Sơ.
Đó là lần cuối cùng cô gặp Hạ Sơ.
Tại sao bây giờ lại nằm mơ thấy cô ấy?
“Tiểu Sênh?” Phượng Từ cũng chống mình ngồi dậy, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn cô với vẻ lo lắng, “Em sao thế?”
Thời Sênh đỡ trán, đè sự bực bội trong lòng xuống, “Không sao, em đánh thức anh rồi à?”
Phượng Từ kéo tay cô đặt lên ngực mình, “Anh có thể cảm nhận được.”
Đầu ngón tay Thời Sênh hơi xoa xoa trên ngực hắn, hơi hốt hoảng trong lòng, suýt chút nữa cô quên mất là bọn họ có khế ước linh hồn.
“Em mơ thấy Hạ Sơ.” Thời Sênh nhẹ giọng nỉ non, “Từ khi cô ấy chết, em chưa từng mơ thấy cô ấy, không hiểu tại sao hôm nay…”

Phượng Từ ôm Thời Sênh: “Dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ cùng em đối mặt.” Anh sẽ bảo vệ em chu toàn.
Thời Sênh nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài thỉnh thoảng lại có ánh sáng lấp lánh, đó là chiến hạm tuần tra.
Gió mưa sắp ập đến.
May mắn, cô không chỉ có một mình.

Lệnh giới nghiêm tuyên bố được mười ngày thì tất cả các cảng biển đều đóng chặt, không cho bất kỳ ai ra vào.
Đồng thời, mọi phương tiện liên lạc của Lam Tinh với bên ngoài cũng bị cắt đứt.

Bọn họ có thể lên Tinh Võng nhưng không thể nói bất kỳ lời nào, ngoại trừ người trên Lam Tinh, không một ai liên hệ được họ, đương nhiên, mạng nội bộ của Lam Tinh thì vẫn có thể dùng.
[Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?]
[Giới nghiêm ở khắp nơi, nghe nói bên Đế Đô Tinh cũng bắt đầu hành động, chỉ là bọn họ có thể dùng Tinh Võng, còn chúng ta thì không.]
[Lần trước tôi nghe người ta nói, Lam Tinh Võng của chúng ta là do Thời gia chủ tự mình xây dựng, không ngờ lại là sự thật.]
[Đơn độc xây dựng Tinh Võng thì có ích lợi gì chứ? Giờ chúng ta còn không liên hệ được với bên ngoài…]
Thời Sênh biến Thần Hành về thành máy tính bảng, mở thảo luận trên Tinh Võng ra, mặt mày lạnh lùng, trong mắt không có bất kỳ gợn sóng nào, nhìn cứ như đang lật xem mấy chuyện râu ria không liên quan vậy.
Thập Phương mang theo mấy Trảm Long Vệ từ ngoài đi vào, “Gia chủ, những nơi có dị thường đều đã được dọn sạch sẽ, Trảm Long Vệ đang tiến hành tra xét lần thứ ba.”
Lần tra xét đầu tiên là do Quân đội tiến hành, lần thứ hai là do Quân đội và Trảm Long Vệ bắt tay tiến hành, còn lần thứ ba là do Trảm Long Vệ tự mình phụ trách.
Vì Trảm Long Vệ mới là thân tín của Thời Sênh.
“Ừ.”
Thời Sênh chỉ tùy ý đáp một tiếng.

Thập Phương phất tay cho những người khác lui ra, “Gia chủ, Diêm gia chủ nhiều lần yêu cầu được nói chuyện với ngài, ngài thật sự không tiếp sao?”
Diêm gia chủ giờ là người nhiều tuổi nhất trong nhóm người đứng đầu các gia tộc, hơn nữa Diêm gia còn giỏi bói toán và suy đoán nên ai cũng đều tôn trọng ông ta.
Thời Sênh thoát khỏi Tinh Võng, “Tôi chẳng có gì muốn nói với họ cả.”
“Vậy để thuộc hạ nói thẳng với Diêm gia chủ?”
Thập Phương không hề khuyên gì, thời điểm này mà gia chủ bảo không thấy thì chắc chắn sẽ không thấy.
Thời Sênh gõ gõ bàn, nhìn theo thân ảnh Thập Phương rời đi, đến khi cửa sắp đóng rồi cô mới gọi anh ta lại, “Nhận lời đi.”
Thập Phương nghi hoặc quay đầu nhìn nhưng Thời Sênh đã lại cúi đầu xuống rồi.
Sao tự nhiên gia chủ lại nghĩ thông suốt rồi?
Diêm gia chủ chẳng khác gì trước đây, ông ta vuốt vuốt chòm râu bạc, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, tư thế rất trưởng giả, “Thời gia chủ.”
Thời Sênh bắt chéo chân, biểu tình kiêu căng, “Diêm gia chủ, ông muốn nói chuyện gì với tôi thế?”
Diêm gia chủ nhìn người xung quanh mình, biểu tình nghiêm túc, “Thời gia chủ, về chuyện Linh, cô có ý kiến gì không?”
Thời Sênh nhướng mày, hoàn toàn không có gì ngoài ý muốn, “Cesar nói cho các người biết à?”
Diêm gia chủ không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.” Thời Sênh nhếch miệng cười, “Mấy năm nay các người ỷ lại vào đầu não, giờ thì biết nó phiền toái thế nào rồi đi?”
Diêm gia chủ bị nói tới mức mặt đỏ lên, nhưng cả Tinh Tế đều dùng đầu não, nó là thứ tồn tại không thể thiếu được trong sinh hoạt của bất kỳ ai, ăn mặc ngủ nghỉ, chứng minh thân phận đều yêu cầu phải có nó.
“Chúng tôi không phải Thời gia chủ, có thiên phú tốt như thế.” Diêm gia chủ thở dài.
Từ sau khi cô ngồi lên vị trí kia, tất cả mọi thứ của Thời gia đều bị cô thay đổi, tuy rằng vẫn kết nối với đầu não nhưng lại có tường phòng ngự của riêng mình.
“Được rồi, ít nói lung tung đi, ông tìm tôi làm gì? Bảo tôi hỗ trợ thì quên đi, tôi không có thời gian, cũng không muốn giúp.”