[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1282: 1282: Thiếu Tướng Thích Ngả Ngớn 25





Không riêng gì một mình Hạ Vũ được đưa vào quân doanh đặc huấn mà là khoảng 50 người, những người này đều là những quân nhân xuất sắc nhất ở quân khu.
Vốn dĩ lúc trước có 100 danh ngạch, bên trên đã điều động nội bộ đủ hết rồi, ai ngờ Thời Sênh chọn luôn từ trong đám tân binh ra 20 người, căn bản không cho bọn họ có cơ hội lên sân khấu.
Cũng may, lần này vì để Hạ Vũ trà trộn được vào nên bọn họ cũng có cơi hội lên sàn.
Thời Sênh cũng chẳng ngăn cản.
Cô mà ngăn cản chẳng phải là hơi ích kỷ rồi sao?
[…] Tôi thì thấy là cô muốn lăn lộn nam chính thì có.
Thời Sênh: “…” Mi đừng có nói bừa sự thật ra như thế.
[…] Bi an dần cho nam chính.
“Người bên trên có phải điên rồi không?” Tiếu Sinh ngồi cắn hạt dưa bên cạnh Thời Sênh, thuận miệng chỉ trích, “Lúc này còn tặng người vào đây, chúng ta còn tận nửa năm thời gian nữa, cái này không phải tới tìm phiền toái à?”
Thời Sênh nhìn về phía đội ngũ tập hợp khổng lồ phía xa, vẻ mặt bình tĩnh, “Có lẽ là tới trộm bí kíp.”
“Còn có nửa năm, trộm bí kíp gì được chứ?” Tiếu Sinh khó hiểu.
Thời Sênh trợn mắt, khinh thường nói: “Cái thời gian huấn luyện này, người bên trên nói còn bao lâu thì sẽ còn bấy lâu.”
Tiếu Sinh sờ sờ đầu, “Đúng nha.”
“Huấn luyện viên, Tiếu Sinh, tôi vừa mới quét nhà xong, hai người lại bày ra một đống vỏ dưa rồi.” Sau lưng vang lên một tiếng quát như tức muốn hộc máu.
Thời Sênh và Tiếu Sinh đồng thời đứng lên, động tác vô cùng nhất trí là bỏ tay vào trong túi quần.
Tiếu Sinh quay đầu, trợn mắt nói dối, “Chúng tôi không cắn hạt dưa.”

Cậu lính chỉ vào một đống vỏ dưa trên mặt đất, cực kỳ tức giận.

“Thế đống vỏ hạt dưa này từ đâu ra chứ?”
Tiếu Sinh cúi đầu nhìn, vừa thấy liền làm ra vẻ kinh ngạc, “A, có khi cậu quét ẩu rồi.”
“Tôi không quét nữa!” Cậu lính ném cây chổi xuống đất, “Tôi muốn đi nói cho Thiếu tướng.”
Hắn quét nhà mà cũng khó thế sao?
Tiếu Sinh: “…”
Thời Sênh: “…”
Hai người đồng thời giữ chặt cậu lính.

Thời Sênh còn vỗ vai cậu ta, “Cậu nhìn đi, bên kia chẳng phải có một đám tân binh tới sao? Đi bảo bọn họ tới quét.”
Cậu lính trợn mắt há mồm, “Bọn họ… Quân hàm của bọn họ thấp nhất cũng là Trung đội trưởng… Cô bảo bọn họ tới quét rác ư?”
Đầu óc huấn luyện viên không phải phát sốt rồi đấy chứ?
Thời Sênh rất nghiêm túc, “Vào quân doanh đặc huấn chính là tân binh, phải đi lên từ kiến thức cơ bản.”
“…” Tuy rằng cô nói rất đứng đắn nhưng sao lại có cảm giác cô đang nói lung tung thế nhỉ? “Kiến thức cơ bản không có quét rác…”
Thời Sênh mỉm cười: “Giờ có rồi.”
Cậu lính: “…”
“Có Thiếu tướng đỡ rồi, cậu sợ cái gì?” Tiếu Sinh vỗ vỗ vai cậu lính.
Cậu lính xụ mặt, “Tôi vẫn nên đi nói cho Thiếu tướng thì hơn.”
Huấn luyện viên và Tiếu Sinh đều sợ Thiếu tướng, chuyện này bọn họ đều biết.
Tiếu Sinh là sợ thật sự, Diệp Sâm một lời không hợp liền bắt hắn đeo bao cát chạy, hiện tại hắn chạy một hơi hai mươi vòng cũng chẳng là vấn đề lớn gì.
Còn Thời Sênh thì không phải sợ mà giống cưng chiều hơn.

Đương nhiên, ở trong mắt họ, là sợ hay cưng chiều thì miễn là Thiếu tướng dùng được là được rồi.
Cuối cùng, cậu lính không những không tố cáo thành công mà còn bị đẩy tới trước mặt đám “tân binh” Trung đội trưởng kia.
Lúc này, người đang nói chuyện với họ là một anh lính lớn tuổi nhất trong quân doanh đặc huấn, tuy là lớn tuổi nhất nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là tân binh, cũng chẳng lớn tuổi hơn người khác là bao.
Cho nên, khi đám “tân binh” nhìn thấy một binh sĩ còn ít tuổi hơn mình đứng trước mặt khua môi múa mép, cảm giác đó không cần nói cũng biết là rất gai mắt.
“Nhóc con, cậu tới đây làm gì?”
Cách xưng hồ này là Thời Sênh gọi đầu tiên, cô gọi nhiều quá nên những người khác cũng gọi theo, hiện tại chẳng còn ai gọi tên thật của cậu ta nữa.
Cậu lính ưỡn ngực đĩnh đạc, huấn luyện viên đã nói, dù là lúc nào thì cũng phải thật cmn có khí thế, “Huấn luyện viên bảo để các anh đi quét rác.”

“A?” Người nọ sửng sốt một chút rồi nhìn về phía bên kia sân thể dục.
Thời Sênh và Tiếu Sinh đang ngồi xổm cạnh nhau, không biết hai người họ đang làm gì.
Thời Sênh bảo quét, vậy thì quét thôi.
Quét rác thì tiện thể làm tổng vệ sinh luôn.
Ngày thường, thời gian của mọi người trong quân doanh đặc huấn đều gần như chẳng đủ dùng, trừ những chỗ họ ở, còn những nơi không quan trọng thì bọn họ chẳng quét tước bao giờ.
Một đám “tân binh” ngơ ngác nhìn chổi trong tay mình, giờ bọn họ phải làm người vệ sinh sao?
Nhưng mà hiện tại bọn họ không ở địa bàn của mình mà là ở quân doanh đặc huấn, chỉ có thể nhận mệnh quét tước.
“Các cậu có nhìn thấy không, bọn họ gọi cô gái kia là huấn luyện viên.”
“Quân doanh đặc huấn không phải chỉ có Thiếu tướng Diệp và người tên Hoắc Quốc thôi sao, từ khi nào có nữ huấn luyện viên vậy?”
“Hình như đó là con gái của Phó tư lệnh Cốc, trước đó chẳng phải đã được Thiếu tướng Diệp đưa tới quân doanh đặc huấn sao?”
Quân doanh đặc huấn gần như ngăn cách với bên ngoài, tin tức từ bên ngoài có thể truyền vào nhưng tin tức từ bên trong lại không thể truyền ra, cho nên nhóm người này không biết tình hình bên trong này cũng là bình thường.
“Sao quân doanh đặc huấn này cứ như trò đùa vậy, cái vị Thiếu tướng Diệp kia… tôi nghe nói là hậu trường cứng, còn Cốc Lam kia hình như cũng là đi cửa sau của Phó tư lệnh mà vào, không biết có thể huấn luyện ra cái gì.”
“Nhưng không phải mấy hôm trước bọn họ đã phá được một cọc án tử sao?”
“Cái gì chứ, các cậu không nghe bọn họ nói à, bọn họ nói là vừa vặn đụng phải lúc ra ngoài huấn luyện, đây là may mắn thôi.”
Tiếu Sinh đem những lời bọn họ nói truyền lại cho Thời Sênh, Thời Sênh lập tức đập bàn, mọi người đang ăn cơm đều ngẩng đầu nhìn cô.
Thời Sênh cười âm hiểm, “Buổi chiều cho các cậu nghỉ, ra ngoài cắn hạt dưa cho tôi.”
Nói cô thì được chứ nói Diệp Sâm là không được.
Mọi người: “…”
Buổi chiều, quả thật là Thời Sênh cho tất cả nghỉ, để bọn họ cắn hạt dưa trên sân huấn luyện, còn là vừa đi vừa cắn, xả rác khắp nơi, sau đó lại ra lệnh quét tước, quét không sạch thì không được ăn cơm.
Thời Sênh lại lấy cơ hội này yêu cầu Tưởng Kiến Hoa cung cấp không ít đồ vật.


Tưởng Kiến Hoa không cho, Thời Sênh liền tuyên bố sẽ ném hết người ra ngoài.
Tưởng Kiến Hoa vất vả lắm mới nhét người vào được, sao có thể để Thời Sênh ném người ra, vì thế lập tức phê chuẩn đồ Thời Sênh cần.
Luyến tiếc đứa bé thì sao bắt được sói.
Mãi sau này, Tưởng Kiến Hoa mới hiểu được, dù có bỏ lại đứa bé đó thì không bắt được sói.
Đưa người vào chứ gì?
Ông lăn lộn chết chúng bây!
Hai mươi gã lính của quân doanh đặc huấn cắn hạt dưa cả một buổi chiều, miệng đã mỏi tới chết lặng, bọn họ có thể xin huấn luyện được không vậy?
Mà năm mươi người còn lại cũng bị lăn lộn tới gần chết, cái này còn mệt hơn huấn luyện thường ngày của họ nữa.
Vất vả lắm mới ngủ được một chút, còn chưa ngủ được bao lâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng kẻng hiệu.
Ngay sau đó, tiếng chạy bộ chỉnh tề từ hành lang hướng xuống dưới lầu.
Có người mở cửa sổ ra nhìn thì thấy mọi người đã đều ở trên sân thể dục điểm danh quân số rồi.
Bọn họ hơi ngơ ngác, mãi không phản ứng lại được, nhưng bọn họ cũng không phải tân binh, còn chưa ngu ngốc tới mức không biết gì, nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận rồi mặc quần áo đi xuống lầu.
Diệp Sâm đứng trước mặt hai mươi người, há miệng ngáp một cái, “Nhiệm vụ đêm nay là chơi trốn tìm.

Tìm được Tiếu Sinh hai lần là có thể ngủ, giải tán.”