[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)

Chương 250: Học Viện Thiên Tài




Hoa Y thở dài bước ra khỏi văn phòng hội học sinh, đúng là có độc mà, độc chết cô.


Trên hành lang, nam sinh ánh mắt vô hồn nhìn xuống đài phun nước bên dưới.


"Thật đẹp nhỉ?"


Nhậm Lương ánh mắt không hề dao động, vẫn nhìn thẳng đài phun nước.


"Đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật của sự cứu rỗi"


Nhậm Lương buông xuống ánh mắt hắn xoay người rời đi.


Hoa Y nở nụ cười nhìn thân ảnh hắn khuất dần trong bóng tối.


————————————


"Hôm nay có một bạn nữ chuyển đến lớp ta, cả lớp cùng nghe bạn ấy giới thiệu về mình nhé"


"Mình tên Hứa Di Giai, mong mọi người giúp đỡ"


"Còn một bạn nữa là chuyển sang, các em chắc cũng không lạ gì với Cảnh Nghi, từ bây giờ bạn ấy chính thức sẽ học trong lớp mình, các em đặc biệt chú ý Cảnh Nghi quá không thích người nào đến gần mình"


"Cảnh Nghi cô sắp xếp cho em ngồi một bàn cạnh cô nhé" cô giáo quay đầu nở nụ cười tươi tắn.


Hứa Di Giai hơi bất mãn nhìn cô giáo nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ tự động đi về chỗ trống ngồi xuống.


"Không, muốn ngồi cạnh cô ấy" hắn chỉ tay là vị trí bên cạnh Hoa Y.


Cô chống cằm nở nụ cười nhìn hắn, tiểu yêu tinh là tự mang thân mình đến rồi, lại tính hành hạ cô đây.


Cô chủ nhiệm ngạc nhiên liếc về phía Hoa Y lại nhìn Cảnh Nghi.


"Cảnh Nghi chỗ ấy..."


"Chính là chỗ ấy" Hắn nâng mắt nhìn cô mang đến sự áp bức nguy hiểm của đế vương.


Cô giáo khẽ đưa tay quệt mồ hôi cười hoà hoãn với hắn: "Dĩ nhiên, em thích là được"


Người bước đến, ngồi xuống bên cạnh, Hoa Y lấy bút chọc chọc hắn, nghiêng đầu nở nụ cười tươi chào đón hắn, tóc cô theo quỹ đạo nghiêng đi để lộ ra bông tai thập tự loé sáng.


Ánh mắt hắn loé lên như có điều gì suy nghĩ thật lâu sau mới quay đi tập trung trên bài giảng.


Hoa Y cũng không đi theo con đường học bá, nhàm chán úp mặt xuống bàn nhập mộng, ít ra có lẽ tỉ lệ trốn học của cô sẽ được cải thiện kha khá, cũng bởi vì hắn bây giờ cùng lớp với cô mà.


Giờ giải lao Hứa Di Giai được bạn bè vây quanh, họ cười nói hỏi chuyện về cô, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Cảnh Nghi.


Hoa Y nghiêng đầu nằm trên bàn đầu gối lên tay, vài sợi tóc khẽ theo đó xoã xuống chạm vào mặt cô.


Chợt những ngón tay mát lạnh chạm vào, vén lại những lọn tóc loà xoà che đi tầm nhìn cô.


Hoa Y mở mắt nhìn hắn, hắn sống lưng thẳng tắp đầu hơi cúi ánh mắt va vào bông tai thập tự trên vành tai cô.


"Muốn sờ?"


Hắn thu lại tầm mắt di chuyển đến đôi môi khẽ đóng mở của cô.


"Ừ"


Nói xong hắn nâng tay sờ lên viền môi cô.


"Em tưởng anh muốn sờ bông tai?"


"Sách nói nếu nam sinh sờ lên đôi môi nữ sinh, mặt cô ấy sẽ dần đỏ lên, cảm thấy ngượng ngùng tim đập nhanh hơn"


Hoa Y trợn mắt, môi co giật sau cũng dần thích ứng với hành động lôi sách ra thực hành của hắn, nở nụ cười tà mị giữ lại tay hắn khẽ hôn lên.


Cảnh Nghi không phản ứng lại, nhưng bất giác lỗ tai trở nên phiếm hồng, cái cổ xinh đẹp thanh tú cũng ửng lên mê người.


Hoa Y nuốt nước bọt, làm sao lại ngây thơ như thế, có biết là hắn càng như vậy càng khiến cô dục hoả khó nhịn không hả.


"Cảnh...Cảnh thiếu"


Hoa Y rời ánh mắt nhìn đến nữ sinh đối diện, cô ta đứng cách khá xa nhưng ánh mắt lại khẩn trương, toàn thân cũng căng thẳng hướng Cảnh Nghi.


Cảnh Nghi khuôn mặt hiện lên sự không kiên nhẫn, tầm mắt vẫn không thay đổi, nhìn vào môi cô.


Hoa Y liếc qua liền biết hắn bất mãn cái gì, nở nụ cười.


"Cảnh thiếu Âu Hoa Y là thành phần xấu trong lớp, thiên tài của thiên tài như anh đừng nên chơi với cô ta"


Hoa Y khẽ híp mắt còn tính dụ dỗ cục băng nhà ta cơ à, liếc thấy khuôn mặt hắn tăng thêm sự không kiên nhẫn, cả thân mình đều cố gắng kiềm chế.


Hoa Y có điều suy nghĩ hướng nữ sinh nói: "Cô lấy tư cách gì để đòi hỏi anh ấy? Nên nhớ lời cô giáo dặn cách xa một chút"


Nữ sinh như nhớ lại lời cô giáo, cô ta cũng biết tính tình Cảnh Nghi không tốt lắm, vẫn luôn độc lai độc vãng không ai dám lại gần anh liền cúi đầu ngồi về chỗ.


————————————


Giờ ăn trưa Hoa Y vốn định cùng Cảnh Nghi đi nhà ăn lại thấy hắn biến mất, tự nhiên lòng trào lên lo lắng, cảm thấy sắc mặt hắn hôm nay nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.


Cô liền đến văn phòng hội học sinh tìm hắn, hắn không có trong văn phòng, đè 6996 ra hỏi mới biết người ở phòng thí nghiệm sinh học.


Hoa Y gấp rút chạy đến, bên ngoài còn có vệ sĩ canh cửa, càng khẳng định suy đoán của cô.


"Cảnh Nghi cho em vào"


Người bên trong không có phản ứng.


"Cảnh Nghi anh mà không cho em vào thì em sẽ biến mất đấy"


Loảng xoảng bên trong có tiếng đồ vật rơi dưới đất, cùng lúc giọng hắn vang lên.


"Cho cô ấy vào"


Đám vệ sĩ sốt sắng: "Cậu chủ!!!"


Bên trong im lặng, Hoa Y đẩy cửa bước vào, đúng như những gì cô suy đoán.


Nữ sinh ban sáng nằm trên bàn giải phẫu, miệng bị dán băng dính, chân tay đều bị còng lại, không mặc quần áo còn đang không ngừng giãy giụa, nước mắt đầm đìa trào ra.


Cô biết ngay mà, hắn nào có vô hại như thế, may mà cô đến kịp.


Hoa Y bước lại gần kéo hắn ôm vào lòng, mùi thuốc sát trùng và mùi bạc hà của áo blouse trắng tràn vào mũi cô.


"Em giận?" Thân mình hắn cứng ngắc mặc cô ôm.


Cô ôm hắn chặt hơn, đầu dụi vào lồng ngực hắn lắc đầu.


"Không giận, cũng không rời xa anh, chỉ nói để anh mở cửa thôi đừng sợ"


Cảm nhận thân mình hắn buông lỏng cô mới rời đi, tay nắm lấy tay hắn, máu từ ngón tay chảy xuống dính một ít trên tay áo blouse trắng.


Quá trình băng bó hắn vẫn luôn im lặng, ánh mắt dán vào mặt cô không rời.


Hoa Y thở dài nâng tay xoa đầu hắn, mái tóc mềm mại đung đưa theo lực tay cô, thực thích.


Lúc này lông mày hắn mới bất giác nhăn lại: "Không được sờ đầu đàn ông, sờ đầu anh sẽ..."


"Sờ đầu anh sẽ ném em lên giường rồi xé quần áo em!" Cô cắt lời hắn.


"Ừm" hắn không còn gì để nói lại cúi đầu nhưng mà cũng không kéo tay cô xuống.


Điện thoại vang lên, Hoa Y tiếp nhận, cúp điện bảo hắn mở cửa cho người vào.


Cảnh Nghi nghe lời cô giống như cún con làm sai chuyện, chỉ cúi đầu không nói gì mặc cô chỉ đạo.


"Chị, mang đến rồi"


Hoa Y chỉ tay về phía nữ sinh: "tiêm đi, chắc là có công dụng không?"


"Chị chắc chắn, em đã thử trên người"


"Ừ" Hoa Y thu lại tầm mắt cầm tay dẫn Cảnh Nghi ra ngoài.