[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)

Chương 248: Học Viện Thiên Tài




"Hôm nay anh Trục Lưu không đến trường, thật buồn không được ngắn anh ấy rồi"


"Trục Lưu nhà cậu làm sao bằng Vu Quân được nói về đẹp trai thì Vu Quân là sắc nét nhất ôi"


Hoa Y đứng trước cửa lớp, cánh cửa bị đóng lại, cô ngẩng đầu nhìn lên trên cảm thấy không có ý vị.


Mở cửa bước vào, tay phải nâng lên chuẩn xác bắt được xô nước đang rơi xuống.


Phòng học im lặng quỷ dị, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cô.


Hoa Y đứng trên bục giảng, ánh mắt quét qua đám người ngồi trong phòng.


"Lần trước có vẻ chưa biết chừa nhỉ?"


Nói xong cô lấy chiếc ô gấp, bật lửa từ trong cặp ra.


Xoẹt reng reng reng!!!!!!!!


Chuông báo cháy vang lên, van nước tràn ra ướt sũng lớp học.


"Aaa ướt rồi, áo tớ!!!!"


"Sách vở"


"Đồ điên cô ta dám kích hoạt chuông báo cháy"


Hoa Y đứng trong ô nhìn đám người loạn cào cào trước mặt nở nụ cười, giai cấp phân tầng thì đã sao, thực lực lại là tuyệt đối.


"Con nhỏ điên này chuyện lần trước cũng do cô ta làm" nữ sinh bước lên ý định đẩy ngã cô.


Một đám nữ sinh ướt như chuột lột xông lên, nam sinh thì bực bội đứng tại chỗ ánh mắt khó chịu nhìn cô, hẳn là bực mình vì chuyện lần trước.


Hoa Y nở nụ cười xoay người né tránh, ô trong tay khẽ xoay theo bước cô di chuyển, hoa lệ đẹp mắt.


Cô quay người bước ra cửa đóng lại.


"Cửa không mở được!!!"


Cánh cửa rầm rầm kêu lên nhưng không di chuyển, đám nam sinh bắt đầu cuống lên đi giúp.


Hoa Y từ bên ngoài xuyên qua lớp kính trên cửa nở nụ cười thật to trào phúng.


"Mặc dù đều là người bên dưới phân tầng xã hội nhưng lại thích bắt nạt nhau, lấy đó làm niềm vui và hạnh phúc, cũng nhân đó thoả mãn cái tôi sự hi vinh trong lòng mình, đây chính là bản chất của con người"


Cô quay đầu ánh mắt hướng về nam sinh trên hành lang, hắn ngẩng đầu với ánh mắt trống rỗng khuôn mặt bầm tím, toàn thân đều là vết thương trên áo và quần còn có dấu giày.


Cô nghiêng đầu nhìn hắn: "Người có thực lực mạnh mẽ cường đại mới là người chân chính đứng trên đỉnh phân tầng"


Nhậm Lương chớp mắt, ánh mắt trở nên có tiêu cự hắn nhìn cô, cũng là lần đầu cất lên giọng nói: "Thực lực?"


Hoa Y câu lên khoé miệng bước về phía trước, cô lấy cây bút từ trong cặp, đưa vào lòng bàn tay hắn, từ đằng sau nắm lấy tay hắn chĩa về phía trước.


"Thực lực tuyệt đối!"


————————————


Hoa Y vui vẻ vừa đi vừa ngâm nga điệu nhạc chợt ngã rẽ có người kéo cô lại, Vu Quân đứng rất gần cúi đầu lo lắng nhìn cô.


"Em không sao chứ, mấy ngày nay bận học không thể quan tâm đến em, có bị ai gây rắc rối không?"


Hoa Y dùng cặp gạt đi cánh tay chống lên tường của hắn, ánh mắt tối lại: "Nếu anh cũng biến mất thì cuộc sống càng tươi đẹp hơn đấy"


Vu Quân trợn mắt, ánh mắt lộ chút chán ghét lại vẫn diễn vai thâm tình hai tay ý định ôm vai cô, Hoa Y né được ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn.


"Em sao thế? Gần đây giận anh?"


Hoa Y nhàm chán thở dài: "Anh định đeo lớp mặt nạ đạo đức ấy đến bao giờ, ảnh đế cũng không đến mức yêu nghề như anh đâu"


Vu Quân híp mắt nở nụ cười, lần đầu tiên hắn chân chính cười, nụ cười kiêu ngạo, lại kìm nén nuốt vào.


"Thì? Dù sao mọi người đều thấy ảnh cô và tôi, cô đều sẽ trở thành mục tiêu trong mắt họ, trong mắt những con đàn bà say mê tôi!"


Hoa Y từ trong cặp sách lấy ra một cây bút máy, cô mở nắp từ từ lau sạch mực dính trên bút.


Phập


"AAAAAA!!!!!"


"CON CHÓ ĐIÊN NÀY...ĐAU ĐAU QUÁ!!!"


Hoa Y nhìn hắn ôm tay khuỵ xuống, cô ngồi xổm dùng nắp bút nâng lên mặt hắn.


"Sao cảm giác của một thằng đàn ông, nhưng lại luôn thua kém đứng sau đàn bà nó như thế nào? Đau chứ, đau như cảm giác lúc này chứ?"


Nói xong liền rời đi mặc kệ tiếng chửi rủa điên cuồng đằng sau.


Hoa Y bước vào phòng ăn, tiếp lấy khay cơm của mình liền quan sát chỗ ngồi, tầm mắt cô va phải một người nở nụ cười tươi tắn bước về phía trước.


Huỳnh Ngân thấy thân ảnh cô bước đến liền run rẩy, nước mắt không kiềm được trào ra, tay cầm thìa phát run.


Hoa Y liếc phản ứng của cô cầm lên đũa nhẹ gắp miếng sườn vào khay của cô, mắt nhìn thẳng mắt cô nở nụ cười dịu dàng.


Huỳnh Ngân thở dốc không ngừng nhưng tiếng nói phát ra lại không rõ ràng chỉ ư...a...a, cuối cùng hai chân phát run chạy ra cửa lớn ngã khuỵ xuống lại đứng lên chạy mất.


Hoa Y nở nụ cười, đã bảo lần sau sẽ là miệng rồi mà, trẻ nhỏ đúng là không nghe lời.


[...]


[Kí chủ...cô hình như...hơi khác]


"Khác ở?"


[Kí chủ...giống như...càng ngày càng trở nên tàn nhẫn hơn...]


Hoa Y cười gắp lên miếng sườn cho vào miệng, vị ngọt cùng hơi cay nhẹ của thịt tan trong miệng.


"Sao, muốn gặp người ban đầu, cái người bị ngươi xoá kia ức?"


[Cô!!!!]


"Tịch Tà Vân Thượng Mạc Lang mi quá ngu ngốc để làm một thanh thượng cổ thần kiếm đó biết không?"


[!!!]


[Cô lừa ta!!! Ngay từ đầu??!!!]


Hoa Y kéo lên khoé miệng: "Mi nghĩ rằng vì sao hàng thập kỉ qua lại chỉ tìm thấy kí chủ duy nhất là ta?"


[...]


"Bởi vì ta tự mình tiến vào không gian của mi, không phải mi tìm thấy kí chủ để liên kết khế ước mà là ta tìm thấy cho phép mi liên kết khế ước"


[...]


Hoa Y cảm thấy sức nóng toả ra trong không gian, có lẽ là kiếm khí của hắn khuếch tán, cô thu lại nụ cười đứng lên rời đi.