[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)

Chương 204: Sống sót




"Hoa tiểu thư..."


Hoa Y bước về phía trước, bên chân là xác ma nơ canh đã không có đầu, không có máu chảy ra người nó không ngừng giật lên, cô bước lại gần cúi người nhặt lên mảnh pha lê đỏ sắc như dao, thần sắc thu hồi quay qua nhìn Lương Nhất.


"Sao không trốn nữa hả?".


Lương Nhất e thẹn gãi đầu "Hoa tiểu thư không phải tôi muốn trốn mà là tôi quá yếu ra cũng không giúp gì được cho cô".


Hoa Y rời ánh mắt bỏ qua hắn bước về phía cầu thang lên sân thượng.


Lương Nhất nhanh chóng bám theo, khi đi qua cái xác còn không ngừng thu nhỏ sự tồn tại của mình chỉ sợ nó đội mồ sống dậy xiên chết gã.


Ruỳnh cánh cửa bị người đạp văng, Hoa Y đi trước Lương Nhất theo sau, cô vừa thu chân lại liền có 6 ánh mắt nhìn lại đây.


Mắt to trừng mắt nhỏ, trong đó cô gái tóc vàng dường như là con lai mặt mày tức giận vừa đi lên đã mắng "Ngu ngốc cửa bị cô đạp hỏng rồi nhỡ bọn chúng lên đây thì sao".


Hoa Y không mấy để tâm móc lỗ tai "Dù sao cũng không phải tôi chết".
"Con đ*em này" cô gái tóc vàng định xông lên.


"Thôi đi nếu các cô còn cãi nhau sẽ kéo chúng lên thật đấy" là lời nói của tên đô con ở giữa đám người, có lẽ là người cầm đầu nơi đây.


Hoa Y liếc mắt trong đám người liền nhìn thấy duyên tiền định của cô nữ chính Phàn Yên.


Hay nha nợ mới nợ cũ nên thanh toán cả thể nhỉ.


Người cầm đầu đội là Anh Đại, dường như hắn ta cũng không có ý cho cô vào, tiếp tục cùng thành viên bàn luận.


Hoa Y trực tiếp lướt qua họ, chọn một nơi thoáng mát trên cao nằm xuống tĩnh dưỡng.


Lương Nhất rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan nên đành ở một bên giảm thiểu cảm giác tồn tại.


Liên tiếp mấy ngày bên A Đại không ngừng tìm kiếm hang ổ của Boss mà không có kết quả, ngay cả dáng vẻ của Boss họ cũng không nhìn thấy, trên dưới đoàn người đã bị thương mặc dù không có người chết nhưng đồ trang bị và vật tư bọn họ mang cũng sắp cạn kiệt, nếu còn như vậy sẽ không sống sót được qua phó bản.


Phàn Yên liếc về phía cô gái phía trên vẫn là dáng vẻ như cũ áo phông trắng, quần bò sạch sẽ giống như lần đầu gặp.


Mặc dù không trông thấy cô làm gì đặc biệt nhưng chỉ cần có động vật bay qua liền tự động rơi xuống phía cô, thật sự là tà đạo.


Phàn Yên mím môi cái cô ta lo lắng là cô sẽ làm gì, chắc hẳn lúc đó cô đã biết vậy dáng vẻ bây giờ là sao? Đây chính là điều khiến cô ta bất an trong lòng.
"Đã làm hỏng cửa lại còn chiếm chỗ trên cao, mấy ngày nay tôi nhịn cô lắm rồi đấy, cô đến sau rốt cuộc có đặc quyền gì ở trên đó" tóc vàng trong đoàn A Đại lên tiếng.


Phàn Yên không biết nghĩ gì ánh mắt chợt loé, tiến lên kéo tay cô ta "Chị Bell tính cô ta như vậy đó, phó bản trước em cũng gặp cô ta, không biết sao mà toàn đội dẫn theo cô ta đều chết hết...".


"Đúng là cái đồ xui xẻo, chắc là chỉ biết núp sau lưng người khác sống đến bây giờ" Bell nhổ một bãi nước bọt ánh mắt thách thức.


Hoa Y làm lơ vở tuồng chèo của hai chị em, vẫn bình tâm nhắm mắt dưỡng thần.


A Đại tất nhiên là có bất mãn với cách làm của cô song kinh nghiệm nhiều năm cho thấy cô không phải dạng người dễ dây, rất nhanh liền nói vài lời.


Bell ánh mắt tràn ngập sát khí trợn trừng đe doạ, Phàn Yên thấy Bell không gây được sự tình gì liền thu mình lẩn vào đám người.


(Nửa đêm)
Hoa Y mở mắt liếc về phía cái bóng bên dưới, đến rồi!


"Đó là thứ gì? Dậy mau mọi người dậy mau" Đám người còn chưa tỉnh ngủ thứ đó đã xuất hiện.


Nó lao vào điên cuồng cắn xé "Aaaaaaa" một tràng tiếng hét vang lên, người bị cắn máu thịt lẫn lộn đang bị nó coi là bữa ăn nhai nuốt ngấu nghiến.


Hoa Y xác định được phương hướng của nó liền phi xuống, con dao màu đỏ trong tay loé sáng như pha lê một đường cắt qua.


"É é é é!!!!!" Nó bị đau sức công chiến càng nhanh, lao về phía cô, Hoa Y vung tay thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm.


Nó ăn đau rất nhanh biết khôn đào một cái hang nhanh chóng biến mất.
Hoa Y thông theo cái hang xuyên xuống đến tầng một của bệnh viện liền mất dấu.


Cô chậc lưỡi, lại để nó thoát thứ này rất cẩn thận, cô phải ở đây một tuần mới đợi nó tới được, giờ mất dấu không biết bao giờ mới đánh xong phó bản thật mất thời gian.


Ánh sáng chiếu xuống tầng thượng, đám người đã tản đi chỉ còn lại một vài cái xác sau trận chiến.


Thứ ở lại còn có...tay? Tay người và chân người? Số lượng lớn như vậy hẳn là do thứ hôm qua để lại, nghĩ đến lại rùng mình, nếu là vậy thì tạo hình của nó chắc sẽ rất đặc sắc, nhiều chân tay như vậy cơ mà, tưởng tượng thôi đã muốn đau mắt hột, nghĩ cũng đừng nên nghĩ.


Hoa Y nâng mắt nhìn về góc sân thượng, là Lương Nhất chỉ còn lại nửa người trên...


Đây là kết cục của những người không thể tự bảo vệ chính mình, không ai có thể cứu mình ngoài chính mình cả, không có năng lực chỉ có thể làm mồi cho kẻ khác.


Hoa Y bước đến, lặng lẽ nhìn hắn trước khi chết còn không thể nhắm mắt, cảm xúc trong cô lúc này là phẳng lặng, đó là con người cô vẫn luôn như thế.