[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 36: Cửu vĩ hồ ly Mạc Hoa Y (13)




Lông mi khẽ run, đôi mắt thanh tỉnh mở ra, ánh nắng đã chiếu đến ngang đầu, Bạch Kỳ cảm thấy tay có chút tê, liếc sang bên cạnh, liền thấy tiểu hồ ly nhỏ nhắn đã không còn, thay vào đó là một nữ nhân, mắt mày như họa, yên giấc say ngủ, cánh môi đỏ mọng khép hờ, đang gối lên cánh tay hắn, nhìn nàng thật lâu, hắn vậy mà hôm qua đã thực sự "ngủ" giống như khi hắn còn là phàm nhân vậy, là do...nàng sao? Lần đầu tiên khi hắn cứu nàng về, cũng cảm thấy một lực lượng nào đó trong cơ thể thúc đẩy, hắn xưa nay đều là người không xen vào việc của người khác, nhưng lại năm lần bảy lượt chú ý đến nàng.


Hoa Y mở mắt ra, liền đập vào khuôn mặt đăm chiêu của Bạch Kỳ, đây là lần đầu tiên cô thật sự đánh giá hắn gần như vậy, tóc đen buộc lỏng lẻo, tung xõa trên giường, một vài sợi còn đùa nghịch vắt qua vai hắn, chạm xuống tay nàng, hàng lông mày rậm, lại cương nghị, đôi mắt đen thẫm khiến người khác xoáy sâu vào, vạn kiếp bất phục, sống mũi thẳng đứng, cùng với đôi môi mỏng lạnh lẽo, lại bạc tình, cô lặng im nhìn hắn, hắn cũng không có động, trong một khắc nào đó, cô lại cảm thấy đôi mắt của hắn có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, không tự chủ được, cánh tay cũng đã đưa lên, vuốt theo đuôi mắt hắn, bật thốt ra.


"Rốt cuộc là ta đã từng gặp ngươi ở đâu?"


Bạch Kỳ ngạc nhiên trước câu hỏi trong vô thức của nàng, này cảm giác của hắn, nàng cũng giống vậy nhận thức hắn, rốt cuộc là vì sao bọn họ đều cảm thấy đối phương thật là quen thuộc?


Bạch Kỳ phá vỡ không khí mê man trước mặt, hắn ngồi dậy, vì cảm nhận được hơi thở của ngoại nhân, liếc xuống nhìn nàng, môi mỏng mở ra, giọng nói lại phá lệ có chút cưng chiều.


"Ở yên đây, đừng có chạy lung tung " bước ra đến cửa, lại nghĩ một chút, liền quay đầu lại bổ sung:" Đợi ta về".


Hoa Y ngơ ngẩn, tổng lại sao có chút cảm giác, của người vợ hiền chờ chồng đi làm về thế này...bất giác khóe môi cũng khẽ câu lên, cảm giác cũng không quá tệ.
----------------------


Tiêu Thiên Tuyết lạnh lùng nhìn bóng đen, tràn ra một cỗ hận ý sâu sắc, cùng một chút hoảng loạn.


Rốt cuộc là nàng vài ngày trước mới nhận ra rằng, mình bị một thứ ma vật ám theo không dứt, nhìn bóng đen trước mắt ngày một trướng, ngày một hắc, nàng cảm thấy sống lưng lạnh toát.


Bóng đen hướng về phía Tiêu Thiên Tuyết nở một nụ cười âm hiểm, vang vọng khắp mộ cổ, chợt nụ cười tắt, cũng là lúc một đôi mắt đỏ sẫm, hằn lên những tia máu, hiện ra giữa không trung, hắn cất giọng nói, giọng nói của hắn khàn giống như một người đã lâu không được uống nước, lại cũng đã lâu không được dùng đến.


"Tiểu mỹ nhân, có muốn làm một cuộc giao dịch với ta không?"


Tiêu Thiên Tuyết ánh mắt ngày một rét lạnh đi xuống, đôi tay lại không tự chủ, run lên đôi chút:" Thứ tà ma như ngươi mà cũng đòi giao dịch với ta, ta nghĩ bây giờ ngươi nên nghĩ xem làm cách nào để sống qua hôm nay trước đi"


Bóng đen lại không cho là đúng, trào phúng nói:" Ngươi không giết được ta, ta đây là kí sinh trong tâm ma của ngươi, khi ngươi còn tâm ma, cùng oán niệm, ta cũng sẽ mãi mãi gắn liền với ngươi"


Tô Thiên Tuyết sắc mặt trắng bệch, giận dữ thét lên:" Ngươi nói bậy, tại sao ta phải có tâm ma, thứ hạ cấp đó...vẫn là ngươi nói láo" nói xong liền vung kiếm về phía bóng đen, từng đạo kiếm mạnh mẽ, muốn dồn nó vào chỗ chết.


Bóng ma lại nhởn nhơ, cũng không có tránh, đôi mắt đỏ quạnh nhìn thẳng vào Tô Thiên Tuyết.


"Có tâm ma âu cũng là chuyện vui vẻ không phải sao, ta biết nỗi lòng của ngươi, biết nỗi nhục nhã mà hắn đã ban cho ngươi, ngươi là hận hắn, ngươi muốn băm thây vạn đoạn hắn, muốn giết hắn chặt đầu, treo xác hắn trên Thiên môn, muốn cho chúng tiên đều thấy, đều biết rằng Tiêu Thiên Tuyết ngươi là người mạnh mẽ, là một người đứng trên vạn người, là ngọc trong đá, muốn cho bọn tiên nhân ngu xuẩn đó nhận ra ngươi có bao nhiêu cường, có bao nhiêu thông minh, muốn cho tất cả những người đã đối xử tệ bạc với ngươi đều thiên đao vạn quả, vạn kiếp bất phục".


Tiêu Thiên Tuyết choáng váng, nhát kiếm đâm xuyên bóng đen ngày một mạnh, linh khí không ngừng luân chuyển quanh thân, nàng ta hét lên:" Đúng ta là muốn giết tất cả bọn chúng, ta muốn máu chảy thành sông, muốn chúng phải đền tội cho những việc chúng đã gây ra với ta"


Bóng đen đôi mắt lóe sáng, khẽ cười trầm thấp, lại nói tiếp:" Ta có thể giúp ngươi, ta có thể cho ngươi sức mạnh để dẫm đạp lên bọn chúng, ngươi sẽ là đấng chí tôn, không ai có thể khi dễ ngươi nữa "


Tiêu Thiên Tuyết chợt ngừng lại...đôi mắt tối đen như mực, lãnh ý tràn ngập trong ánh mắt, sâu trong đó là vô vàn cảm xúc, uất hận, tức giận, đau đớn, giãy giụa...