[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 33: Cửu vĩ hồ ly Mạc Hoa Y (10)




Sáng hôm sau, Tô Duệ mở to đôi mắt, điên cuồng chạy ra ngoài, trong bếp hắn liền nhìn được thân ảnh quen thuộc của Tiểu Y, nàng đang nấu cơm, vẫn là phong thái nấu cơm như thường ngày, khuôn mặt nhọ đến cha mẹ có lẽ cũng không còn nhận ra nàng, Tô Duệ khóe môi bất giác câu lên, lặng yên ngắm nhìn bóng hình nàng.


Hoa Y như nhận thấy ánh mắt, quay qua phía cửa, giật mình, tay liền chạm vào nồi, một mảng đỏ ửng nhanh chóng hiện lên trên mu bàn tay tuyết trắng, Tô Duệ mắt trợn to, sải bước dài đi đến, một loạt các động tác nhanh lẹ, ngâm nước lạnh, vắt khăn nhẹ đắp lên vết bỏng trên tay nàng.


Không khí dần trở nên ngại ngùng, Tô Duệ mắt chỉ nhìn vào tay nàng, cũng không nói gì, Hoa Y quay đi chỗ khác, lặng im...


Tô Duệ là người đánh vỡ sự im lặng, hắn ngẩng mặt lên nhìn vào đôi mắt nàng, chân thành thổ lộ.


" Tiểu Y, ta xin lỗi vì ngày hôm qua đã không ở bên nàng, may mà nàng bình an vô sự, nhưng cũng sau ngày hôm qua ta liền nhận ra, nàng trong lòng ta là cái người vô cùng quan trọng, không chỉ vì nàng là ân nhân cứu mạng ta, cũng là vì trong lòng ta có nàng" nói hắn liền cầm tay nàng.


Hoa Y ngẩng đầu nhìn hắn, không có lảng tránh, thấy nàng nhìn hắn nói tiếp.


"Tiểu Y, chúng ta bên nhau có được không? Ta biết rằng ta còn yếu đuối, cũng không có gì để đảm bảo cuộc sống sau này cho nàng, nhưng nàng tin ta, ta sẽ tu luyện nhanh chóng ngày một mạnh lên, ta sẽ bảo vệ nàng, mặc dù ta bị mất trí nhớ, không rõ lai lịch xuất thân của mình ra sao, nhưng ta biết, ta tên là A Duệ mãi mãi cũng chỉ là A Duệ là A Duệ thương yêu nàng, nâng niu nàng, Tiểu Y xin nàng hãy cho ta một cơ hội, có được không?"


Hoa Y nhìn sâu vào đôi mắt hắn, chân thành, chân tình, si mê, cùng một chút lo sợ, những sắc thái sâu sắc nhất của con người, nhẹ cụp mắt, rút đôi tay ra khỏi tay hắn, bước chân ra ngoài, trước khi đi nàng chỉ nói.


"Ngươi để ta suy nghĩ đã, sau ta liền đưa ngươi câu trả lời"


Tô Duệ đáy mắt nhẹ thẫm lại, thở dài một hơi, cũng tốt, cho nàng thời gian, cũng là cho ta thời gian.


Những ngày sau đó, cuộc sống lại quay trở về quỹ đạo ban đầu, ban ngày cùng nhau tu luyện, chiều chiều cùng nàng đi chợ, tối đến cùng nàng nấu ăn, cảm giác giống như một gia đình nhỏ vậy, Tô Duệ chỉ đang chờ đang chờ ngày nàng sẽ cho hắn câu trả lời...


---------------------------(Cửu Trùng lâu)


Tiểu Ly kéo làn váy dài, nhẹ nhàng nhu tình dừng lại trước cửa phòng, gõ cửa, được sự đồng ý của người bên trong, mới đẩy cửa bước vào.


Bên trong căn phòng, là một không gian hoàn toàn khác, Tiểu Ly chưa bao giờ hết ngạc nhiên khi bước vào cả, hôm nay khung cảnh là một vườn hoa đào, những cánh hoa đào phiêu diêu bay lơ lửng khắp trời, mà dưới gốc đào, là một mỹ nhân nhẹ nhàng say giấc ngủ.


Nàng mặc chiếc váy dài tơ lụa màu đỏ, áo ngoài hững hờ liền lộ ra bờ vai trần trắng ngần như tuyết, xương quai xanh tinh xảo chọc người nhộn nhạo, dung nhan như tượng tạc, đôi mắt khép lại, đọng trên đó là một cánh bướm rậm rạp cong vút câu người, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ nhắn đầy đặn đỏ như trái anh đào, ướt át, mịn màng, trên trán không quên điểm một đóa hoa lửa nhỏ, rực rỡ nổi bật trên làn da đẹp đến hư ảo.


Nếu nói Bỉ Ngạn mặc váy đỏ cho người khác cảm nhận quyến rũ mị hoặc đến tận xương tủy, thì người trước mặt lại cho ngươi một cảm giác phong phạm khác, màu đỏ của nàng mang sự rực cháy nồng nhiệt như lửa thiêu đốt người, chạm vào là phỏng, ôm vào liền hóa tro bụi.


Mỹ nhân trước mặt mở đôi mắt, Tiểu Ly tim ngừng đập mất vài nhịp, lúc ngủ nàng mang cho ngươi cảm giác chạm vào liền bỏng, ôm vào hóa tro bụi thì khi nàng mở mắt lại là một vũ trụ sâu kín, âm u lại tịch mịch đến đau lòng, đôi mắt nàng trong suốt đến vô cùng nhưng cũng lạnh giá như lòng người bạc bẽo.


Thu lại ánh nhìn Tiểu Ly cúi đầu kính trọng:" Chủ nhân đã về".


Hoa Y nâng đôi mắt hài lòng nhìn người trước mặt, Tiểu Ly là cái đuôi thứ 6 của cô, cũng là cái đuôi giống cô nhất, tính cách linh hoạt, thông minh hiểu chuyện.


" Hắn đến rồi? có làm gì ngươi không?"


Tiểu Ly thân mình hơi run rẩy nhẹ đáp:" Dạ ngài ấy không làm gì ta, nhưng ta cảm nhận thấy khí tức của những tỉ muội khác trên người ngài ấy, chủ nhân xin người hãy cẩn thận..."


Hoa Y cười nàng nhát gan, tỉ lệ biến thái cô đã từng gặp xếp đến số lượng oan hồn bên bờ vong xuyên cũng không bằng, hà cớ gì còn sợ hãi một tên, mà cũng không rõ hắn nhốt 3 chiếc đuôi còn lại như thế nào, tình hình cấp bách bên vực ma giới cô cũng không triệu hồi về được.


Nghĩ lại không tự chủ khóe miệng câu lên một vòng cung, ngày đó cô thuận tiện dọa dẫm 6996 lấy được đạo cụ rời khỏi kết giới, sau đó liền nảy ra chủ ý chơi hắn một vố, chia 4 chiếc đuôi ra thành 4 phân thân mang khí tức của cô, chạy khắp nơi tại nhân giới, bản thể là cô liền ẩn đi khí tức, xuống đáy vực ma giới, dù hắn có là thần cũng không thể nào lần ra được cô ở nơi đó.


Thu lại nụ cười ranh mãnh, Hoa Y cho Tiểu Ly lui, thầm nghĩ Bạch Kỳ à Bạch Kỳ đại gia sẽ trở lại chơi với ngươi sau, bây giờ ta phải sang đánh phó bản bên nữ chủ đây, ngươi cứ từ từ mà tận hưởng tiếp đón tại Cửu Trùng lâu nhé.


--------------------------(phó bản Tô Duệ)


Tô Duệ mệt mỏi dựa vào thành giường, đã hai ngày nay hắn chưa chợp mắt, hắn vẫn đang đợi người, hắn vẫn đang hy vọng, hy vọng rằng nàng sẽ không bỏ hắn mà đi, nhưng vẫn là hắn tự mình đa tình, vẫn là hắn không hiểu được nàng có bao nhiêu lãnh khốc, có bao nhiêu vô tình.


Những lời mà trong mơ hắn nghe hôm ấy có phải chính nàng nói ra hay là do hắn nhầm lẫn, cái gì mà chúng ta là sư đồ, lại cái gì mà trái luân thường đạo lý, cái gì mà ái ngươi nhưng không thể ở bên ngươi, cái gì lại buông tay, không nhìn đến tâm không phiền, những lời nàng nói, một chữ hắn đều không hiểu, nàng từng quen hắn sao, nhận thức hắn? Vậy tại sao không nói rõ thân phận cho hắn, nàng rốt cuộc giấu diếm hắn điều gì?


Trái tim hắn giờ đây theo nàng cùng cuốn gói ra đi, nàng có nghĩ đến cảm nhận của hắn ra sao khi nàng bỏ đi, để lại hắn ở lại cùng mờ mịt và bất lực, không nàng không nghĩ, nàng là chưa từng nghĩ, cũng chưa từng yêu hắn, hắn chỉ là gánh nặng của nàng, để rồi bị vứt bỏ như một thứ đồ vật không đáng tiền.


Đôi mắt Tô Duệ hằn lên tia máu cùng cảm giác không thể tin vào sự thật, không thể tin vào sự lãnh lẽo của lòng người, thống hận cùng đau khổ ăn mòn hắn, bất lực vì mất đi nàng, bất lực vì sự mờ mịt, bất lực vì sự yếu đuối của bản thân hắn, đôi mắt Tô Duệ ngày một tối đi, thâm sâu như màn đêm u tịch, lại ánh lên sự kiên quyết cùng kiên cường.