[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 188: Có những thứ không phải muốn ngừng là ngừng được... (4)




Đùng đùng!!!


Những tia sét cắt xuyên qua màn trời át đi tiếng hét tê tâm liệt phế của nữ nhân trong phòng.


Người nam nhân rốt cuộc nghe thấy giọng nàng đã không thể kìm chế nổi bản thân mặc cho sự ngăn cản của hầu cận cùng bà đỡ một đường phá cửa xông vào.


Nhìn thấy dáng vẻ nàng trên giường, nàng vì quá mệt dường như đã ngất đi, khuôn mặt nàng tái xám, mồ hôi từng hạt li ti trên trán nàng khiến cho làn tóc dính mà đôi môi anh đào nay giống như không còn chút huyết sắc chỉ có thể thở ra làn hơi yếu ớt.


Hắn siết chặt tay toàn thân căng cứng bước nhanh về phía nàng.


Hắn đây là lo sợ là sợ hãi điều trước mắt nếu biết sinh hài tử khiến cho nàng bước một chân vào quỷ môn quan hắn ngay từ đầu nhất định sẽ không thừa nhận đứa con này!


Đặt đầu nàng trên đùi mình hắn đưa tay gạt đi những sợi tóc dán trên trán nàng, giờ phút này hắn chỉ có thể nắm chặt tay nàng, chỉ có thể dùng những lời lẽ động viên nàng.


Dần dần nàng trong ngực hắn như là đau đớn tỉnh lại, hơi thở càng gấp rút hơn, ánh mắt tan rã mờ mịt nhìn vào đôi mắt hắn nhưng hắn biết sâu bên trong đôi mắt ấy là sự quật cường kiên quyết.


Nàng lại lần nữa đau đớn hét lên, đầu nàng gối trên đùi hắn đã thấm đẫm mồ hôi, cũng thấm qua áo quần hắn thấm thẳng vào nơi trái tim hắn.


Hắn chỉ biết dùng sức nắm tay nàng dùng sức truyền cho nàng ý chí của hắn, lại không biết đôi tay của hắn lúc này còn run rẩy mạnh mẽ hơn cả tay của nàng.


Một tiếng hét xé toang màn đêm, trận mưa tầm tã cũng đã dừng lại vang vọng trong căn phòng là tiếng trẻ con khóc oe oe nho nhỏ.


Bà mụ vui mừng khôn xiết reo lên: "Là nam hài là một tiểu vương gia!!!".


Ánh mắt bà quay qua vui mừng thông báo cho vương gia lại chợt tắt lịm...


Vương gia lúc này toàn thân run rẩy ôm lấy thê tử của hắn, toàn bộ cảm xúc trên khuôn mặt hắn đều bị đóng băng trở nên lạnh lẽo vô thần mà thê tử đang nằm trong lồng ngực hắn thân thể dần trở nên lạnh lẽo, máu từ thân dưới không ngừng chảy, hơi thở yếu ớt giống như tùy lúc rời khỏi thế gian.


Bà đi đỡ đẻ bao năm lần đầu tiên thấy cảnh này đừng nói một nam nhân xông vào phòng sanh ô uế người còn là một Vương gia, người đó thậm chí còn đang run rẩy ôm lấy thê tử của mình thật giống như một đứa trẻ bất lực níu giữ lấy thứ quý giá trong cuộc đời mình, lại không biết làm cách nào để thứ ấy đừng biến mất.


Quá nhiều cảm xúc trong đôi mắt ấy khiến bà không thể suy đoán được thậm chí không dám nhìn lâu bởi vì một con người sống lại có thể cùng lúc mang trên mình đôi mắt của sự chết chóc, vô thần, lạc lõng.


-------------------


Thấy tiểu thư tỉnh lại, ta nhanh chóng đỡ nàng dậy lấy cho nàng ly nước.


"Tiểu thư...đã ngủ 2 ngày nay rồi..." Ta khe khẽ nói, đầu cúi thật thấp giống như ngăn đi đôi mắt đỏ hoe tránh để mình thất thố trước mặt tiểu thư.


Tiểu thư nhìn ly trà rồi lại nhìn ta khẽ cười, vươn tay xoa nhẹ đầu ta, vẫn là giống như xưa dịu dàng, ấm áp khiến nước mắt của ta cũng liền rơi rụng xuống kìm nén không nổi.


-----------------


Một ngày ta trông thấy Lưu Miên nàng ta hôm nay thực khác biệt, ăn mặc xinh đẹp còn trang điểm kĩ lưỡng, ta thực lo lắng nàng ta lại gây chuyện nhọc lòng tiểu thư nên liền vô thanh khí tức bám theo sau nàng.


Nhưng điều ta ngàn vạn lần không ngờ là nàng ta đẩy cửa thư phòng Vương gia bước vào.


Vương gia có một thân võ công ta liền không dám lại gần nghe lén, chỉ có thể đứng xa nôn nóng.


Cũng không lâu lắm nàng ta liền đi ra, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ cũng không che đậy được sự thất vọng cùng đau khổ trên đó.


Vì sao? Rốt cuộc họ đã nói gì?